Tần Nhã biểu hiện khá nóng lòng, cô muốn biết kết quả nhanh nhất có thể.
Tiêu Tuyết xem qua các tài liệu xong, thì chuyển giao cho Vịnh Thanh xem lại.
Tần Nhã: "Sao hả, hai người cứ im lặng như vậy, làm tôi rất hồi hộp nha."
Vịnh Thanh mỉm cười: "Tần Nhã, cô không cần quá sốt ruột như vậy.
Theo như nhận định của tôi, bản dự án này khá tốt, các mẫu trang sức cũng rất đẹp."
Phải nói, đây đã là những mẫu tâm đắc nhất, đầu tay của Tần Nhã.
Chắc chắn cô ấy bỏ không ít thời gian và công sức vào bộ sưu tập lần này.
Khởi đầu như vậy, đã là ngoài sức tưởng tượng rồi đi.
Nếu tiếp tục phát triển, trong tương lai khả năng của cô ấy còn phát huy đỉnh cao hơn nữa.
Lần này, mình điều hướng cho cô ấy đi con đường khác, cũng là rất tốt nha. Có tương lai.
Tiêu Tuyết: "Đúng vậy Tần Nhã, tuy hai người chúng tôi chuyên ngành là thiết kế thời trang.
Tuy nhiên về mặt phối đồ, thì cũng thuộc dạng thiên tài.
Nhìn qua các mẫu của cô, không hề tệ."
Tần Nhã: "Thật vậy sao, nếu được như vậy thì quá tốt."
Vịnh Thanh cảm giác được, Tần Nhã như vừa trút được một áp lực tâm lý nào đó.
Nhìn vào hoàn cảnh gia tộc của cô ấy, chín phần là nghiêng về khẳng định năng lực bản thân.
Vịnh Thanh: "Yên tâm, dự án lần này công ty chúng tôi nhận.
Chúng ta hợp tác trên cương vị công ty và cá nhân thế nào?"
Tần Nhã: "Tất nhiên, đây là sự hợp tác riêng biệt của chúng ta, không hề liên quan đến tập đoàn Tần thị."
Tiêu Tuyết: "Nếu không còn vấn đề gì, chúng ta bây giờ kí kết."
Tần Nhã và Tiêu Tuyết đại diện, kí tên trong bản hợp đồng lần này.
Trước tiên, là phần trả cho bản quyền thiết kế của Tần Nhã.
Ngoài ra sau này khi ra mắt sản phẩm, tùy theo lợi nhuận thu được, mà sẽ chia doanh thu theo thỏa thuận trước đó.
Đối với một người mới vừa học thiết kế như Tần Nhã, để có được một hợp đồng lớn như thế này, là rất khó.
Bởi vì các công ty hiện tại, đều ưa chuộng những nhà thiết kế có tiếng tăm.
Hoặc không, thì cũng phải là những người có tư chất thiên bẩm như Vương Tiểu My.
Bằng không sẽ rất khó để bước vào một công ty nào khác, chào bán sản phẩm.
Nhưng mình biết, dự án lần này đem lại lợi ích không nhỏ, xem như đôi bên cùng có lợi đi.
Các mẫu thiết kế của cô ấy mang vẻ đẹp thanh thuần trong sáng, ẩn sâu trong đó lại mang hơi hướng cao quý.
Vừa nhẹ nhàng, nhưng lại làm người ta khó chạm đến, rất lôi cuốn.
Quan trọng hơn là... khi nó kết hợp với bộ sưu tập mùa xuân bên công ty mình, lại rất hoàn hảo.
Kí kết xong hợp đồng, ba người cũng không hề vội vã rời đi, mà ngồi lại tâm tình khá lâu với nhau.
Tần Nhã là người đi trước, nghe đâu là có việc bên gia tộc cô ấy. Nên đành phải đi trước.
Còn lại Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết, tiếp tục buôn chuyện phím.
Khoảng hai giờ đồng hồ trôi qua, Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết mới chuẩn bị ra về.
Đúng lúc hai người bước ra cửa hàng, thì đυ.ng mặt ngay Thẩm Á Ni.
Vịnh Thanh cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Thẩm Á Ni: "Tiểu thư... chào cô, chúng ta thật có duyên. Đi đến đâu cũng có thể gặp mặt nhau."
Vịnh Thanh: "Chào cô Á Ni."
Tiêu Tuyết đứng một bên, vô cùng thắc mắc, nên đã kiềm lòng không được mà chen vào: "Không biết... vị tiểu thư đây là ai a.
Tôi chưa từng gặp qua cô."
Không phải đột nhiên mà Tiêu Tuyết hỏi như vậy, đơn giản là do cô và Vịnh Thanh chơi với nhau đã nhiều năm.
Tuy không dám nói bạn bè của Vịnh Thanh cô đều biết hết.
Nhưng mười phần, cô đã biết hết chín phần rồi nha.
Bất ngờ, giữa đường nhảy ra một cô gái xa lạ, khó tránh Tiêu Tuyết thấy tò mò.
Thẩm Á Ni: "Vị này chắc là Tiêu tiểu thư đúng không?
Tôi tên Thẩm Á Ni, là trợ lý của Diệp phu nhân. Rất vui được gặp cô."
Tuy từng lời Thẩm Á Ni nói rất nhẹ nhàng nhu mì, nhưng vào tai Tiêu Tuyết thì nó lại trở nên có chút cường điệu.
Vịnh Thanh có chút mộng a, mình nên nhanh chóng rời khỏi thì hơn.
Tiếp tục dây vào cô ta, thì không hay, biết đâu cô ta lại đi nói cái gì đó với Diệp phu nhân.
Thì người thảm sẽ là mình nha. Chắc chắn Diệp phu nhân sẽ ban tặng cho mình, một bài diễn thuyết thật là dài.
Vịnh Thanh: "Cô hôm nay cũng đến đây dùng trà sữa sao?
Nếu vậy cô từ từ dùng đi, chúng tôi có việc phải đi trước."
Thẩm Á Ni nhìn Vịnh Thanh, cười một cách đầy bí ẩn.
Vịnh Thanh: "..."
Tiêu Tuyết: "..."
Hai người không hẹn, mà cùng nhau cảm thấy cả người đều không khỏe.
Thẩm Á Ni: "Tiểu thư, cô đi vội vậy ư.
Vừa nãy, tôi còn định mời cô ly nước vậy mà...
Thôi vậy, nếu hai vị tiểu thư có việc bận, thì cứ đi trước giải quyết."
Vịnh Thanh: "Lần sau đi, vậy... tôi xin đi trước."
Tiêu Tuyết hiểu ý đồng đội, mỉm cười chào hỏi lấy lệ, rồi cùng Vịnh Thanh rời đi.
Thẩm Á Ni vẫn đứng tại chỗ, quan sát hai người bọn họ cho đến khi lên xe.
Diệp tiểu thư, có vẻ cô không thích tôi cho lắm... không sao, chỉ cần Diệp phu nhân thích tôi, thì đều tốt.
Cô ta ngoài có gia thế hậu thuẫn ra, còn được cái gì chứ.
Nói cho hay, là ra ngoài mở công ty riêng, nhưng cố làm ra vẻ cho người khác xem thôi.
Chắc gì cô ta là người quản lí chính, xét về năng lực, cô chắc chắn còn thua xa tôi.
Mấy vị đại tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều như các cô, làm sao hiểu được sự vất vả của dân tỉnh lẻ bọn tôi.
Mặc kệ cô ta rong chơi bên ngoài, mình nhất định chiếm hết thiện cảm của Diệp phu nhân.
Tập đoàn Diệp Mạn mình phải nắm giữ, tình thương của Diệp phu nhân mình cũng phải có được.
Hơn thế nữa, vị hôn phu Sở tổng kia của Diệp Vịnh Thanh, mình cũng muốn có.
Vịnh Thanh nếu như nghe được tiếng lòng của Thẩm Á Ni, chắc cũng phải ngạc nhiên vô cùng đây.
Vì tất cả những thứ đó, đều thuộc về Thẩm Á Ni, cô ta không cần phải phí sức tranh giành làm gì.
Về phía Tiêu Tuyết và Vịnh Thanh, khi rời khỏi cửa hàng trà sữa đυ.ng phải Thẩm Á Ni.
Cảm giác có chuyện gì đó bất thường, nên Tiêu Tuyết đã mặt dày đeo bám lên tận xe của Vịnh Thanh.
Mục đích, tất nhiên là hỏi chuyện về người con gái khi nãy rồi.
Vịnh Thanh: "Cậu... sao lại đi về cùng tớ, xe cậu thì phải làm sao?"
Tiêu Tuyết: "Không vấn đề, tớ gọi người trong nhà đến lái về là được.
Quan trọng tớ muốn biết cô ta là ai."
Vịnh Thanh nhìn Tiêu Tuyết tỏ vẻ khó hiểu, không phải lúc nãy Thẩm Á Ni đã tự xưng cô ta là trợ lý của Diệp phu nhân à!
Tiêu Tuyết quan sát thái độ và cách nhìn của Vịnh Thanh thì đã hiểu được ý, cô bạn mình đang suy nghĩ những gì.
Tiêu Tuyết: "Tớ đương nhiên nghe được, cô ta nói là trợ lý của mẹ cậu.
Nhưng là theo như tớ thấy, cô ta không đơn giản là một cô trợ lý nhỏ nhoi đúng không?"
Vịnh Thanh vô cùng ngạc nhiên vì câu nói của Tiêu Tuyết.
Tiêu Tuyết: "Nói đi, chuyện gì."
Haiz... không ngờ, ngay cả Tiêu Tuyết cũng có thể nhìn ra vấn đề ở Thẩm Á Ni.
Vậy cảm giác hôm nay của mình không sai đi, chỉ mới không gặp một hai hôm, mà thái độ của Thẩm Á Ni hoàn toàn khác nha.
Dường như cô ta... đang cho bản thân mới là cô chủ của tập đoàn Diệp Mạn...
Vịnh Thanh: "Thật ra, từ khi có sự xuất hiện của Thẩm Á Ni, tình cảm giữa hai mẹ con tớ trước nay vốn đã lạnh nhạt, bây giờ còn lạnh nhạt hơn nữa."
Tiêu Tuyết: "Sao lại như vậy, cô ta không lẽ... đang có mục đích gì khác?"
Vịnh Thanh bắt đầu kể về những việc nối tiếp sau đó từ ở nhà, đến công ty cho Tiêu Tuyết.
Cả hai người Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết đều thuộc tầng lớp thượng lưu, những khi tình huống này xảy ra, thì đã biết ý đồ của Thẩm Á Ni.
Có thể nói, Vịnh Thanh không thật sự là nguyên chủ trước đó, nhưng bằng cảm giác và kí ức còn lại của nguyên chủ, cũng đủ để Vịnh Thanh hiểu rõ về giới thượng lưu.
Người thuộc giới thượng lưu, luôn cảm thấy cuộc sống gò bó, gánh nặng về vinh quang gia tộc.
Còn người dưới bọn họ, chỉ trông thấy vẻ ngoài hào quang ấy, cho nên... bọn họ sẵn sàng dùng mọi cách có thể, để có được ánh hào quang thượng lưu này.
Trường hợp của Thẩm Á Ni là một ví dụ, nếu như Diệp gia có một vị thiếu gia thì... chắc chắn Thẩm Á Ni đã trở thành vị thiếu phu nhân đó.
Bay lên cành cao làm phượng hoàng, có chỗ dựa vững chắc.
Có điều, Thẩm Á Ni cô ta không cần làm gì cũng có được tất cả.
Số mệnh của cô ấy vốn là phú quý.
Sau khi biết được vấn đề, Tiêu Tuyết vô cùng tức giận, tính cách của cô ấy là kiểu thẳng thắn, không thích quanh co mưu kế.
Thế nên đem so giữa hai người Tiêu Tuyết và Thẩm Á Ni, là sự trái ngược hoàn toàn cho nên...
Từ cửa hàng về đến công ty, Vịnh Thanh phải chịu tra tấn vì những chỉ trích của Tiêu Tuyết về Thẩm Á Ni, muốn nghẹt thở.
Tiêu Tuyết: "Cậu đó, sắp tới có chuyện gì cũng có thể nói với tớ, chúng ta cùng nhau giải quyết có biết không?"
Vịnh Thanh: "Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi."
Tiêu Tuyết: "Yên tâm... không biết có nên yên tâm với cậu nổi không đây.
Sơ xẩy một chút, là cậu sẽ bị tu hú chiếm tổ đó.
Khi đó thì khó giải quyết lắm nha."
Vịnh Thanh mỉm cười miễn cưỡng với Tiêu Tuyết, càng làm cô hoang mang hơn.
Tiểu Tuyết: "Chúng ta phải bảo vệ gia đình chứ, cô ta làm như vậy, người bên ngoài nhìn vào cứ nghĩ cậu là con nuôi được nhận về đó."
Vịnh Thanh im lặng nghiêm túc: "Vậy nếu, tớ thật sự không phải Diệp tiểu thư thì phải làm sao!"
Tiêu Tuyết: "Sao có thể chứ, đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Mặc dù đã có lời trấn an của Tiêu Tuyết, nhưng Vịnh Thanh vẫn muốn hỏi cho kĩ tâm ý của Tiêu Tuyết.
Nếu ngày cô bị cả thế giới quay lưng, Tiêu Tuyết có sẵn sàng ở bên cạnh cô hay không?
Vịnh Thanh: "Tớ nói lỡ như, là lỡ như... điều đó trở thành sự thật... thì cậu đối với tớ... thế nào?"
Vịnh Thanh vô cùng nghiêm túc, mà nhìn thẳng vào Tiêu Tuyết, chờ đợi cô trả lời, không hề có ý né tránh.