chương 51
Buổi tối, Vịnh Thanh cảm thấy rất hạnh phúc, vì được thả mình trên chiếc giường vô cùng êm ái.
Dự là đêm nay, mình sẽ ngủ một giấc khá ngon đây.
Người ta thường hay nói, giấc ngủ là cội nguồn của sức khỏe, cho nên mọi người luôn phải trân trọng giấc ngủ.
Tự nghĩ thầm về những việc đã trải qua, mà cảm thấy dường như... sự tồn tại của bản thân có chút mơ hồ.
Ngày mai, mình sẽ cùng ông ngoại đi đến Vân Thiên, một là giải tỏa sự tò mò của mình về nó.
Hai là không làm ông ngoại phải thất vọng thêm lần nữa.
Tuy nhiên về sau, có lẽ... mình và nó chẳng hề có chút liên hệ nào nữa.
Hôm nay gặp lại Thẩm Á Ni tại Diệp gia, phong thái của cô ấy đã tăng thêm không ít.
Xem ra tuyến kịch bản đã bắt đầu làm việc rồi, hào quang nữ chính cùng nữ phụ sắp tới sẽ phát huy triệt để.
Công ty Vân Thiên.
Vịnh Thanh đi cùng xe với ông ngoại, đến tòa nhà tập đoàn Vân Thiên.
Gọi nó là tập đoàn, thì có hơi phô trương, không bằng tầm cỡ cùng Diệp Mạn, hay xa vời hơn là Sở Hoa.
Nhưng nó cũng không phải là nhỏ, nếu so sánh ở thế giới của mình trước kia, thì tập đoàn Vân Thiên đã thuộc hàng cao cấp.
Vậy xem ra, mức độ phát triển của thế giới này, cao rất nhiều so với thế giới cũ đi.
Vịnh Thanh theo sau ông ngoại bước vào tiền sảnh, lúc này đã có khá nhiều nhân viên xếp thành hai hàng chào đón hai người.
Từ trước đến nay, mình chỉ xem tình huống này qua phim truyền hình, không ngờ có một ngày, chính mình lại được trải nghiệm.
Cảm giác ư... có vui vẻ, có phấn khích, tự hào, nhưng cũng có... xót xa buồn bã.
Hào quang cùng địa vị vốn thuộc về Thẩm Á Ni, không phải bản thân mình.
Đắm chìm vào đó, thì lại càng si mê... không tốt, mình nên trấn tỉnh lại.
"Chào mừng chủ tịch, chào mừng tiểu thư."
Ông ngoại: "Đây là cháu gái của tôi, sau này nhờ các vị chiếu cố cho nó."
"Không dám gọi là chiếu cố thưa chủ tịch, chúng tôi sẽ làm bất cứ việc gì tiểu thư yêu cầu."
Vịnh Thanh: "..."
Các vị a, có cần long trọng và thành kính như vậy hay không a?
Mình hiện tại nên có thái độ gì bây giờ nha, nếu sau này họ biết được mình là tiểu thư giả mạo!
Có khi nào gặp mặt ở đâu, thì chửi ở đó hay không!
Vịnh Thanh lắc lắc đầu, kéo bản thân trở lại thực tế, ngăn cản những suy nghĩ lung tung tràn ra.
Vịnh Thanh: "Tôi là Diệp Vịnh Thanh, hôm nay đến đây chỉ muốn tìm hiểu về công ty và thăm hỏi.
Không có ý sai bảo mọi người làm việc gì, nên là... mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
Vịnh Thanh ra hiệu cho người mang ra quà bánh, phát cho nhân viên.
Người có mặt thì phát tận tay, người vắng mặt cũng được giữ lại phần.
Màn chào hỏi qua đi, ông ngoại dẫn Vịnh Thanh lên văn phòng chủ tịch để xem qua.
Nơi mà ông hàng ngày làm việc, cũng như gặp qua vài vị cổ đông lớn trong công ty.
Nắm giữ vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị trong tập đoàn, đồng nghĩa ông ngoại là người có cổ phần nhiều nhất.
Các vị cổ đông còn lại chỉ chiếm 20% trong tổng số 100% cổ phần tập đoàn.
Quyền quyết định luôn nằm trong tay ông ngoại, có điều... việc gì ông ngoại cũng thích minh bạch rõ ràng cho nên.
Hôm nay cho mình ra mắt các vị cổ đông khác, xem như ra ám chỉ, mình sẽ là người thừa kế tiếp theo.
Các vị cổ đông đương nhiên là không có nhiều ý kiến, bởi vì trong tay vốn chẳng có bao nhiêu cổ phần.
Hơn thế nữa, ông ngoại cũng có nói qua về việc mình đang mở một công ty riêng bên ngoài.
Báo cáo tài chính mỗi tháng đều rất cao, ngoài ra tầm hướng phát triển tương lai vô cùng sáng.
Điều này cho thấy tiềm lực của mình không hề nhỏ, khả năng quản lý kiếm ra tiền cũng rất tốt.
Trong tương lai, mình cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Diệp Mạn.
Mặc dù vậy, nhưng mình lại có ý thức độc lập kinh doanh, không chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Dĩ nhiên, các vị cổ đông kia rất hài lòng, về người tiếp quản này rồi a.
Nếu so với trước đây, mình chưa mở công ty Ánh Nguyệt, thì chắc chắn bọn họ đã không tình nguyện như vậy.
Cuộc sống, đôi khi chúng ta cũng phải dựa vào thành tích để nói chuyện.
Không chỉ các vị cổ đông vui vẻ chấp nhận ra mặt, ông ngoại cũng tự hào về người thừa kế đầy triển vọng là mình.
Các vị đại lão à, phận là hàng giả như con đây, tốt nhất các vị đừng đặt quá nhiều kì vọng nha.
Lỡ sau này mọi việc quay về đúng vị trí, con đây cũng khó lòng mà ăn nói.
Sau khi chào hỏi và tham quan khắp chốn tập đoàn Vân Thiên, mình cùng ông ngoại về lại Diệp gia.
Trong lúc ông ngoại vẫn còn đang chìm đắm vào cảm giác vui vẻ, thì Diệp phu nhân bất ngờ xuất hiện.
Ngày thường vào lúc này, đáng lẽ ra bà ấy phải ở công ty.
Tại sao hôm nay lại có mặt ở nhà, thái độ có vẻ vô cùng khó ở.
Diệp phu nhân: "Ba, hôm nay đã dẫn Vịnh Thanh đến Vân Thiên ư?
Tại sao ba lại không thảo luận trước một tiếng với con chứ?"
Ông ngoại nhíu mày: "Ba dẫn Vịnh Thanh đến Vân Thiên tham quan chào hỏi mọi người trong công ty, có gì sai?"
Mình không có ý nói ba sai, nhưng mình là con gái của ba là mẹ của Vịnh Thanh.
Về lý, mình được quyền biết về chuyện này.
Vịnh Thanh: "..." mình có nên nói gì hay không a.
"Vịnh Thanh là cháu gái của ba, dẫn nó đến Vân Thiên cùng với ông ngoại nó, thì vấn đề ở đâu?
Con đừng có gây rối vô cớ được không?"
Thân phận của Vịnh Thanh là đại tiểu thư Diệp gia, tương lai con bé là người thừa kế hợp pháp.
Cớ gì Vân Mạn cứ ngăn cản không vui, khi mình cho con bé đến Vân Thiên.
Cho là đi đến Vân Thiên hay tập đoàn Diệp Mạn, thì con bé đều có đầy đủ tư cách.
"Hôm nay ba không chỉ là cho Vịnh Thanh đến tham quan, mà còn là chính thức ra mắt hội đồng cổ đông của công ty."
Việc này mình hoàn toàn phản đối, tập đoàn Vân Thiên tính theo hàng thừa kế thì phải là Vân Mạn con trước tiên.
Ông ngoại: "Có vấn đề gì?"
"Ba à, con mới là người tiếp nhận công ty, không phải Vịnh Thanh."
"Nhưng sau này, không phải con cũng để lại cho Vịnh Thanh hay sao?"
"Chuyện đó sau này hãy tính, tóm lại, tập đoàn Vân Thiên, ba nên để con thừa kế, Vịnh Thanh vẫn chưa đủ sức quản lý."
Vịnh Thanh: "Mẹ à, đừng tức giận, con chỉ đến chào hỏi mọi người ở Vân Thiên.
Không có ý định tiếp nhận quản lý hay thừa kế Vân Thiên, mẹ yên tâm đi."
Diệp phu nhân quay qua nhìn Vịnh Thanh đầy khó chịu: "Tốt, con nhớ cho kĩ những gì hôm nay con đã nói."
Vịnh Thanh: "Vâng, con nhớ rõ..."
Ông ngoại: "Vịnh Thanh, con... thôi đi, tùy con vậy.
Nếu bây giờ không muốn, thì ông sẽ tiếp tục phụ trách thêm một thời gian nữa giúp cháu."
Diệp phu nhân nghe ông ngoại nói qua câu này, thì cơn giận vừa được xoa dịu, lại bùng phát dữ dội.
Nói cho cùng, ba cũng không có ý định để lại Vân Thiên cho mình.
Tại sao chứ, mình là con gái của ba kia mà, cớ gì ba lại bỏ qua mình mà chuyển giao cho Vịnh Thanh.
Ông ngoại: "Vân Mạn, con đang thắc mắc lý do đúng không?
Thứ nhất, con đã nắm giữ được tập đoàn Diệp Mạn.
Ngoài ra còn có vài công ty của riêng mình.
Ba muốn để lại Vân Thiên cho Vịnh Thanh, dù gì sau này tất cả cũng thuộc về nó.
Tuy để Vịnh Thanh điều hành, nhưng nếu tập đoàn Diệp Mạn có vấn đề, Vân Thiên vẫn sẵn sàng hỗ trợ."
Diệp phu nhân: "Ba biết là Vịnh Thanh vẫn chưa đủ khả năng kia mà, trước ba hãy giao lại cho con.
Khi đến lúc thích hợp, con sẽ trao lại quyền quản lý cho Vịnh Thanh."
"Chuyện này đến đây thôi, đừng bàn nữa, Vân Thiên là của ba, ba muốn như thế nào, thì sẽ là thế đó."
Ông ngoại bực tức bỏ đi lên thư phòng, hiện tại chỉ còn lại Vịnh Thanh và Diệp phu nhân.
"Con vẫn nên thành thực một chút, trước nay không quan tâm chuyện công ty, thì đừng nhúng tay vào.
Tiền xài mỗi tháng con cũng không thiếu, nếu không đủ mẹ sẽ cho con thêm.
Còn về tập đoàn Vân Thiên, con nên lựa lời mà khuyên bảo ông ngoại thay đổi ý định đi.
Không thì hậu quả con tự biết..."
Vịnh Thanh: "Đã hiểu, thưa mẹ."
Một cơn cuồng phong mang tên Diệp Mạn, cũng qua đi.
Vịnh Thanh chạy vội lên thư phòng ông ngoại, để lấy lòng ông nha.
Vịnh Thanh bước vào, ra sức nhiệt tình đấm vai xoa bóp cho ông ngoại, gương mặt mười phần thành tâm.
Vịnh Thanh: "Ông ngoại... ông đừng giận mẹ con nữa, ông biết đó trước nay mẹ con vẫn vậy.
Coi trọng quyền lực nhất, ông đột ngột muốn đem Vân Thiên cho con, tất nhiên mẹ con không chịu rồi.
Trước mắt chúng ta không gấp, dù sao Vân Thiên hay Diệp Mạn cũng thuộc về con nha.
Không cần gấp... ha ha... "
Ông ngoại: "Con đó, thôi đi, tránh làm mất hòa khí trong nhà, trước cứ làm như con nói đi."
Phải như vậy thôi, không thì Diệp phu nhân còn dùng đến biện pháp gì nữa, để áp chế chuyện này chứ.
Diệp phu nhân a, không cần bà ra tay, tôi tự nguyện giao nộp tất cả, ai da... Muốn sống yên phận một chút trong giới thượng lưu, là một điều không thể sao!
Từ Diệp gia bước ra, Vịnh Thanh đi thẳng đến điểm hẹn với Tần Nhã cùng Tiêu Tuyết.
Vịnh Thanh vừa đến, Tiêu Tuyết cũng
vừa vào cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vô cùng vui vẻ như gặp được bạn bè lâu năm ha ha...
Vịnh Thanh: "Sao cậu lại đến trễ."
Tiêu Tuyết: "Là do bên công ty có việc đột xuất, còn cậu."
Vịnh Thanh: "Chuyện nhà thôi."
Cả hai sánh vai bước vào cùng nhau, với tâm thế vô cùng phấn khởi.
Lan Khả chào đón Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết, hai người đây là khách quen dài hạn của cửa hàng nga.
Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết đồng thanh chào lại, hai bên nói một vài câu, sau đó hai người mới đến chỗ của Tần Nhã.
Tần Nhã bắt được hình dáng của hai người, thì khó chịu hẳn ra.
Tần Nhã trách cứ hai người bọn họ tại sao lại đi trễ nha, làm cô phải ngồi đợi hơn mười lăm phút đồng hồ.
Phải biết là... ít có ai đủ trọng lượng, khiến Tần đại tiểu thư ngồi chờ đợi như vậy.
Nghe qua nguyên nhân và kết quả của sự bực tức này của Tần Nhã, Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết cũng ra sức thể hiện chân thành biết lỗi.
Thấy hai người thành tâm xin lỗi, làm Tần Nhã cũng nguôi ngoai phần nào.
Lần gặp này là bọn họ tiếp xúc bàn bạc dự án hợp tác sắp tới, của hai bên công ty.
Nếu thành công mỹ mãn, thì đây được xem như khởi đầu tốt đẹp.
Sẵn tiện, Tần Nhã có thể dùng thành tích để chứng minh cho gia tộc của cô ấy thấy.
Bây giờ, cô ấy đã có thể tự thân vận động, không cần nhờ vả vào ai nữa.
Tần Nhã: "Thế nào, dự án này ổn chứ."