chương 50
Vịnh Thanh nhè nhẹ đấm vai cho ông ngoại: "Ông ngoại, đừng tức giận.
Ông xem, ba con cũng đang rất khó xử mà."
Chuyện này người trong nhà còn nhìn đến rõ ràng như vậy, thì chắc chắn người bên ngoài càng nhận định tốt hơn.
Thẩm Á Ni thời điểm hiện tại, được xem như một thành viên thường trú trong ngôi nhà này rồi đi.
Mặc dù ông ngoại và ba Diệp, chưa ai lên tiếng về việc cô ấy xuất hiện quá thường xuyên ở Diệp gia.
Nhưng cũng không hề phủ nhận rằng, cô ấy có tác động lớn đến với Diệp gia.
Nhất là từ phía Diệp phu nhân.
Càng cảm thấy rõ nét bao nhiêu, thì mọi người lại càng khó xử bấy nhiêu.
Tuy nhiên, Diệp phu nhân vẫn rất bình thường, làm cho ông ngoại đứng ngồi không yên.
Có lẽ, ba Diệp hằng ngày phải đối diện với hai người kia, tốn khá nhiều thời gian nha.
Không biết Diệp phu nhân cùng Thẩm Á Ni tại sao vẫn chưa vào đến nhà, hay là họ đã đi đâu rồi.
Từ khi bước vào nhà đến giờ, cũng được hơn hai mươi phút.
Bình thường khi mình về nhà, lúc nào cũng không tránh khỏi việc bị tra tấn về chuyện kết hôn với nam chính.
Trường hợp im ắng như thế này, lại là tuồng diễn gì khác ư.
Ông ngoại: "Sao vậy, con lại đang suy nghĩ chuyện gì?"
Vịnh Thanh nhẹ cười: "Dạ không ạ, con đang thắc mắc là mẹ và Á Ni hai người họ vẫn chưa trở vào nhà."
Rõ ràng vườn táo ngoài sân nhà, chỉ cách biệt thự chính có năm phút đi bộ.
Ông ngoại: "Không phải đã vào đến rồi hay sao!"
Vịnh Thanh nhìn theo hướng tay chỉ của ông ngoại, thì quả thật trông thấy Diệp phu nhân và Thẩm Á Ni.
Nụ cười tươi tắn đó của Thẩm Á Ni, có vẻ rất thoải mái.
Diệp phu nhân bảo Thẩm Á Ni, mang táo xuống bếp cắt cho mọi người cùng ăn.
Còn bản thân bà thì đi về hướng sofa mà ngồi lên, đầy bực tức.
Diệp phu nhân: "Vịnh Thanh, con đã ở Sở gia bao lâu nay, nhưng chưa lần nào mời được Sở Kỳ về nhà dùng cơm?"
Vịnh Thanh: "..."
Diệp phu nhân, anh ta là nam chính đại nhân đó, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện mời được.
Hơn nữa anh ta có thích Diệp gia ư? Tất nhiên là không nha, vì Diệp gia mà anh ta phải buộc lòng đính hôn với mình.
Thiện cảm bao nhiêu, đều bị chuyện này đem quăng hết.
Vịnh Thanh: "Mẹ à, cái đó... Sở Kỳ anh ấy rất bận rộn, lại hiếm khi ra khỏi nhà dùng bữa.
Trừ phi là những bữa tiệc tối cần thiết, nếu không, anh ấy chắc chắn không muốn đi."
Ba Diệp và ông ngoại cũng ở một bên, nói vào giúp Vịnh Thanh.
Nói hẳn ra, trong giới kinh doanh ai mà không hiểu rõ điều này, hôm nay Diệp phu nhân hỏi mình như vậy, là đang muốn gì đây?
Người ta thường nói, người nổi tiếng vô cùng khó gặp, nhưng muốn gặp mặt Sở tổng càng khó khăn hơn.
Có những người, còn không biết mặt anh ta còn gì.
Bởi vì anh ta rất ghét ai soi mói đời tư cá nhân và làm phiền, cho nên... tất cả phỏng vấn, chụp hình, lên tivi... đều không muốn quay chụp.
Diệp phu nhân: "Cái đó là cách hành xử với người bên ngoài, bây giờ chúng ta là gia đình.
Con phải ở một bên khuyên nhủ nó đi chứ, cứ xa cách như vậy, làm sao hai đứa tính đến chuyện hôn nhân."
Vịnh Thanh: "Con sẽ cố gắng, sẽ cố gắng."
Ai da, cái chuyện khuyên nhủ anh ta thì hình như vô cùng vô cùng... khó khăn.
Người ta là cấp độ nam chính, còn mình là nữ phụ của nữ phụ.
Không có chỗ dựa, không có tư bản, muốn cho lời khuyên, ha ha... việc bất khả thi này, xin nhường phần cho nữ chính.
Diệp phu nhân: "Con ngoài nói câu "sẽ cố gắng" ra, thì còn có thể làm được gì khác."
Ông ngoại: "Con cũng đừng vì quá rảnh rỗi, mà đi gây sức ép cho con bé nữa."
Ba Diệp bên này vừa định nhấp máy nói, thì bị ánh mắt của Diệp phu nhân liếc qua.
Ba Diệp: "..."
Vịnh Thanh nhìn ba Diệp nhẹ lắc đầu, ý cô muốn nói với ông ấy là cô không vấn đề gì.
Quan sát thấy tất cả, Vịnh Thanh cúi mặt cười nhẹ, cô cười cho cuộc sống của bản thân.
Mình đang là sao đây, vì trách nhiệm của người khác, mà phải ngồi đây nghe trách mắng.
Đến cuối cùng thì... vị trí đó cũng không phải của mình.
Diễn viên thế thân như mình đây, thật khổ quá mà...
Lúc này cảm giác muốn trả lại thân phận cho Thẩm Á Ni, càng mạnh mẽ hơn.
Nói sao thì mình cũng đang nhận nguồn tiền từ Diệp gia, phải có trách nhìn và nghĩa vụ hoàn thành việc được giao phó.
Đang lúc mọi người trong nhà đang không vui, thì nhân tố Thẩm Á Ni lại xuất hiện.
Thẩm Á Ni: "Phu nhân, táo đã gọt xong rồi ạ, mọi người có thể dùng."
Diệp phu nhân: "Con đã nhọc công, nào ngồi xuống cùng ăn đi."
Mọi người: "..."
Đây là siêu tiêu chuẩn kép nha, một bên là con gái, một bên là trợ lý sao, không nói ra, người ta còn lầm tưởng cơ đấy.
Vịnh Thanh không thèm quan tâm đến Diệp phu nhân, mà trực tiếp cầm táo lên ăn ngon lành.
Ông ngoại lắc đầu, Vịnh Thanh đúng là còn quá ngây thơ, mình thì không thể yên tâm nổi trước tình hình này.
Ba Diệp cũng chỉ biết im lặng mà ăn táo, ngoài mặt miễn cưỡng vui vẻ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ một vài thứ.
Diệp phu nhân nhìn thấy Vịnh Thanh ăn không ngừng nghỉ, cũng không có dấu hiệu tiếp thu lời nói của bà ta, thì sinh ra tức giận.
Diệp phu nhân: "Vịnh Thanh, con có để tâm những gì mẹ nói không?"
Vịnh Thanh: "Có chứ, lời mẹ nói lúc nào cũng là chân lý mà."
Ở Diệp gia, lời của Diệp phu nhân, ai có khả năng cãi lại đây.
Thẩm Á Ni: "Tiểu thư, nếu có gì cần giúp, cứ nói với tôi, dù là việc khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành."
Tình huống chi vào thời khắc nhạy cảm như vậy. Thẩm Á Ni cô có cần phải diễn sâu như vậy hay không a.
Sao mình cảm thấy, dường như Thẩm Á Ni có chút trà xanh.
Vịnh Thanh: "Không cần đâu Á Ni, thật sự không cần.
Tôi có thể tự lo được."
Diệp phu nhân có chút bất bình trước câu trả lời của Vịnh Thanh.
Vịnh Thanh: "..."
Không phải chứ Diệp phu nhân, Thẩm Á Ni đòi giúp đỡ, mình từ chối, thì lại bị bà ấy dùng thái độ ấy...
Chuyện giữa mình và nam chính, chủ yếu là vấn đề tình cảm, Thẩm Á Ni muốn giúp là giúp ra sao?
Hay là muốn giúp mình là phụ, tranh thủ chiếm lấy cơ hội tiếp cận Sở Kỳ là chính.
Yên tâm đi, cô cũng sắp được danh chính ngôn thuận, mà lấy lại danh phận vị hôn thê của nam chính rồi.
Lúc đó, các người tha hồ mà tranh thủ tình cảm của anh ta.
Ông ngoại: "Con sao vậy, có gì không hài lòng?"
Diệp phu nhân: "Sao ba lại hỏi như vậy."
"Tại sao ba hỏi như vậy, con là người hiểu rõ nhất.
Ba không muốn mọi chuyện trong nhà ngày một rối hơn, con tự mà thu xếp."
Diệp phu nhân không nói thêm gì nữa, mà gọi Thẩm Á Ni ra ngoài cùng mình.
Mọi người: "..."
Vịnh Thanh sau đó cũng lên thư phòng cùng ông ngoại.
Ông ngoại yêu cầu, Vịnh Thanh ngày mai theo ông đến công ty.
Tuy Vịnh Thanh trước đó có dự định sẽ tìm hiểu tập đoàn Vân thị, nhưng không nghĩ sẽ đi nhanh như vậy.
Lần trước mình đã từ chối ông ngoại, lần này mình không còn lý do gì để từ chối lần nữa.
Cuối cùng sau những đắn đo suy nghĩ, Vịnh Thanh đã gật đầu đồng ý.
Buổi tối khi quay về Sở gia, Vịnh Thanh khá ngạc nhiên, khi trong nhà lại có nhiều người lạ mặt xuất hiện.
Khang quản gia đúng lúc này đi đến, kịp thời giải quyết thắc mắc của Vịnh Thanh.
Khang quản gia chào hỏi Vịnh Thanh xong, thì báo cáo qua những người này mới được thuê vào, nhiệm vụ là chăm sóc khu vườn.
Vịnh Thanh trầm tư suy ngẫm, có gì đó không đúng nha, chẳng phải ngoài kia đã có rất nhiều người phụ trách rồi hay sao!
Bây giờ lại tuyển thêm nhiều người như vậy... đúng là tư bản nha, nhiều tiền, thôi đi, cũng chẳng liên quan đến mình.
Vịnh Thanh nhẹ gật đầu, xem như có nghe qua.
Vịnh Thanh: "Hôm nay, anh ta... à không... Sở Kỳ có gọi về chưa ạ."
Khang quản gia: "Vẫn chưa, thưa phu nhân, cô cần gặp thiếu gia sao?"
Vịnh Thanh: "... Con tất nhiên là không...là không thể chịu đựng nổi, nếu anh ấy chưa gọi về.
Nhưng chắc chắn anh ấy đang rất bận rộn công việc, con tốt nhất hạn chế làm phiền."
Vừa dứt câu, tiếng chuông điện thoại của Vịnh Thanh reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi, mà mình muốn giả vờ như không nghe thấy.
Suy nghĩ là vậy, nhưng tay của Vịnh Thanh đã bắt máy rất nhanh.
Sở Kỳ: "Cô đang ở đâu."
Vịnh Thanh: "..."
"Tôi hỏi là cô đang ở đâu."
Nam chính làm gì có vẻ tức giận vậy, hay là công việc bên đó không thuận lợi.
"Em đang ở nhà, anh có việc gì sao?"
"Tất nhiên có, vài ngày nữa tôi về đến, trong mấy ngày này không được đến nhà chính.
Lý do không cần phải hỏi."
"Vâng... em biết rồi."
Sở Kỳ: "..."
Vịnh Thanh: "..."
Sau hai phút im lặng trôi qua, Khang quản gia đang đứng hầu chuyện, cũng cảm thấy có gì không ổn.
Hai vị gia chủ định chơi trò gì mới sao?
Gọi điện cho nhau, nhưng không nói gì.
Đầu dây bên kia dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, mà lên tiếng trước.
"Nếu không còn gì, tôi cúp máy đây."
Kế tiếp là cái hành động tắt máy vô cùng lưu loát, làm Vịnh Thanh chưa kịp phản ứng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, tên nam chính máu lạnh này, hôm nay có phải gặp chuyện gì không vui chăng.
Gọi điện cho mình chỉ để nói bao nhiêu đó... ai da, người thành công, có khi lại ở một cái tầm suy nghĩ mình không thể hiểu được.
Vịnh Thanh: "Chú Khang, theo như kinh nghiệm hầu hạ Sở Kỳ bao năm của chú, thì biểu hiện cho hành động vừa rồi của anh ấy là có ý gì."
Khang quản gia: "Ưʍ... theo tôi thấy thì... ban đầu đơn giản thiếu gia gọi cho phu nhân để nhắc nhở.
Còn vì sao lại nhắc nhở về việc đó, tôi không đoán được.
Sau đó, có vẻ thiếu gia như đang trông đợi phu nhân nói cái gì khác."
Có điều, phu nhân đã không nói gì thêm nữa, và vấn đề phát sinh ở đây, chính là nguyên nhân cho việc cúp máy một cách vô cùng cục súc vừa rồi.
Anh ta gọi cho mình để nhắc nhở thì cớ gì bực tức, quan trọng hơn là... giữa mình và anh ta có gì để nói.
Trước đó, anh ta còn chẳng thèm lưu số điện thoại của mình nữa là.
Lần này, phán đoán của chú Khang sai rồi đi.
Không lưu tâm vấn đề này quá lâu, Vịnh Thanh nhàn nhã đi tận hưởng buổi tối thoải mái của mình.
Ngược lại, hiện tại có người nào đó đang vô cùng khó chịu trong người, nhưng bản thân lại không biết lý do nằm ở đâu.