Người Mẫu Khoả Thân

Chương 37

-----

Dư Ôn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ôm lấy Quý Nam Uyên khóc ầm lên, "Làm tôi sợ muốn chết... Hắn ta cứ kéo tôi đi vào..."

Quý Nam Uyên xoay người cùng người nọ giao lưu vài câu, sau đó nói với Dư Ôn, "Anh ấy thấy em bị ướt mưa nên kêu em vào, tìm quần áo cho em thay."

"Tôi không dám... Nhìn anh ta thật đáng sợ..." Dư Ôn khóc thút tha thút thít.

Quý Nam Uyên cười nhẹ hỏi, "Hiện tại thì sao? Còn sợ không?"

Dư Ôn hít hít mũi, tuy không nói lời nào nhưng lại gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Quý Nam Uyên.

"Vào thôi." Quý Nam Uyên ôm cô đi vào trong.

Vợ của nam nhân này đã qua đời, anh ta không có tiền để kết hôn lần nữa nên vẫn luôn sống độc thân tới bây giờ, trong nhà cũng không có con cái, chỉ sống một mình ở vùng núi hoang sơ này.

Dư Ôn nghe nói anh ta còn độc thân liền có chút sợ hãi.

Trước kia không phải cô chưa từng nghe qua chuyện sinh viên học viện mỹ thuật ra ngoài vẽ vật thực phát sinh những chuyện ngoài ý muốn.

Quý Nam Uyên vào bếp nấu nước, Dư Ôn liền đi theo đứng canh trước cửa, không dám ngồi một mình trong phòng.

Trên người cô còn đang mặc quần áo ướt, cả người dính nhớp vô cùng khó chịu.

Nước sôi, Quý Nam Uyên rót ra hai chén, đưa một chén cho Dư Ôn.

"Này là cái gì?" Dư Ôn thử một ngụm rồi phun ra, quá khó uống.

"Canh gừng." Quý Nam Uyên há miệng húp một ngụm rồi chế trụ cằm Dư Ôn, cúi người hôn lên môi cô, đem toàn bộ canh gừng trong miệng đút vào.

"Khụ khụ --" Dư Ôn sặc ho hai tiếng rồi lại bị anh bóp cằm, miệng đối miệng đút một ngụm lớn.

"Tôi tự mình uống!" Dư Ôn tức giận liếc Quý Nam Uyên một cái.

"Hết rồi." Khóe môi anh cong lên, "Còn muốn uống sao? Trong miệng anh vẫn còn."

"...Không biết xấu hổ!" Dư Ôn vừa tức giận vừa bối rối, quyết định không thèm để ý tới anh nữa.

Bên kia nước trong nồi đã sôi, Quý Nam Uyên đổ vào xô, thêm nước lạnh vào, lúc này mới mang Dư Ôn đi tắm rửa.

Vì người đàn ông kia độc thân nên ở nhà cũng chỉ tắm lộ thiên, không có toilet, không có lều.

Ngay cả cái thùng nước lớn cũng không có.

"Cởi." Quý Nam Uyên điều chỉnh nhiệt độ nước xong, cởϊ qυầи áo của mình ra rồi lại nhìn về phía Dư Ôn, "Nhanh lên."

Dư Ôn ngượng ngùng xoắn xít mà nói, "Anh... Xoay người qua chỗ khác đi."

"Trên người của em có chỗ nào mà anh chưa thấy qua?" Quý Nam Uyên bước tới, đem quần áo trên người cô lột xuống, ngay cả nội y cũng không bỏ qua. Dư Ôn xấu hổ che ngực lại, đưa lưng về phía anh, lạnh đến phát run.

Quý Nam Uyên đem nước ấm xối từ trên đầu cô xuống, Dư Ôn bất ngờ bị nước ấm dội vào hô nhỏ một tiếng.

Anh xoay người cô lại, xối thêm một chậu nước lên đầu nữa.

Quý Nam Uyên đẩy tay đang che chắn trước ngực Dư Ôn ra, dội thêm một chậu nước nữa rồi cầm lấy khăn lông bọc người cô lại, ôm vào phòng.

"Quý Nam Uyên..." Tròng mắt Dư Ôn trừng lớn, "Anh không có mặc... Quần áo..."

Quý Nam Uyên cười nhẹ, "Trời đã tối đen như vậy, ngoại trừ em thì làm gì có ai nhìn chứ."

Dư Ôn: "..."

Trong nhà người đàn ông độc thân kia chỉ có một cái giường nên anh ta nhường lại cho bọn họ, còn mình thì ngủ phòng không có giường ở bên cạnh.

Quý Nam Uyên đặt Dư Ôn lên giường rồi xoay người đi ra ngoài.

Dư Ôn sợ tới mức kêu anh, "Quý Nam Uyên!"

Quý Nam Uyên xoay người, "Hử?"

"Anh đi đâu vậy?" Cô sợ hãi hỏi.

"Đi tiểu."

"..."

Dư Ôn xấu hổ trừng mắt nhìn Quý Nam Uyên, sau đó xoay đầu chui vào trong chăn.

Quý Nam Uyên đi giặt sạch quần áo ướt rồi tìm dây thừng treo lên, xong xuôi mọi việc mới trở lại phòng.

Dư Ôn vẫn còn ở trong chăn đưa lưng về phía anh, đầu tóc ướt nhẹp cũng không thèm lau khô.

Quý Nam Uyên mở ba lô, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo sạch rồi mặc vào, anh cũng có đem một bộ cho Dư Ôn nhưng vừa mới lấy ra lại nghĩ đến cái gì đó, khóe môi cong lên, cất bộ quần áo vào trong.

Sau đó anh lấy 2 gói mì ra, chế nước sôi vào.

Dư Ôn ngửi được mùi thơm, nhịn không được mà xoay người lại, nuốt nước miếng.

"Muốn ăn không?" Quý Nam Uyên đậy nắp nồi lại, bày đũa muỗng ra.

Dư Ôn gật đầu.

Quý Nam Uyên cười cười, "Lại đây để anh thao một lúc."

Dư Ôn: "..."