----
Dư Ôn vô cùng hoảng hốt, cô nhanh chóng thu thập giá vẽ và thuốc màu rơi trên mặt đất. Vừa xếp giá vẽ vào thì mưa đã bắt đầu trút xuống.
"Mẹ nó!" Dư Ôn ôm giá vẽ nhét vào trong quần áo nhưng lại chẳng có tác dụng gì hết, vì chỉ năm giây ngắn ngủn mà cả người cô đã ướt đẫm, bản vẽ cũng bị nước mưa làm nhòe màu.
Cô ôm giá vẽ chạy nhanh xuống chân núi, không may thay lại lảo đảo rồi trượt chân ngã một cái, cả người dính toàn là bùn đất.
Dư Ôn tức giận muốn điên, đôi mắt bị nước mưa tạt vào làm mờ đi, quần áo trên người ướt đẫm dính sát vào da thịt khiến cô lạnh đến thấu xương và run bần bật nhưng cô vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.
Tốt xấu gì cũng phải tìm một nơi tránh mưa đã.
Nhưng điều Dư Ôn hoàn toàn không nghĩ tới chính là tiếng sấm đã át mất tiếng gõ cửa của cô. Cô gõ cửa từng nhà một, gõ cả nửa ngày cũng không ai ra mở cửa.
Mái hiên nhỏ hẹp chỉ chỉ che chắn được một chút nên Dư Ôn phải co rúm người lại, hoàn toàn không còn sức lực và dũng khí để đi gõ cửa nhà tiếp theo.
Móc di động ướt đẫm ra, trên màn hình toàn là nước. Cô bật nó lên, bên trên hiển thị vài cuộc gọi nhỡ. Do tối hôm qua lúc đi ngủ cô đã tắt tiếng, sáng nay dậy lại quên bật lên.
Khổng Tiện Nghi đã gọi điện thoại tới, còn nhắn tin nhắc nhở cô về sớm một chút, chạng vạng có mưa lớn.
Dư Ôn run run rẩy rẩy mà mắng một câu thô tục.
Cô gọi lại cho Khổng Tiện Nghi, lúc này Khổng Tiện Nghi đã về tới nhà nghỉ, hỏi cô sao còn chưa về. Dư Ôn lạnh đến mức cả hàm răng muốn cứng lại, "Mẹ nó! Tranh của tớ bị ướt hết rồi"
"Bà cô của tôi ơi, đã lúc nào rồi mà cậu còn lo đến tranh ướt hay không ướt chứ? Giờ cậu đang ở đâu?"
"Không biết."
"..."
"Cậu tìm nhà nào đó tránh mưa đi." Khổng Tiện Nghi nói.
Dư Ôn muốn khóc tới nơi, "Gõ cửa nhưng không ai mở hết."
Bỗng dưng Khổng Tiện Nghi ở đầu dây bên kia hô lên một tiếng, "Quý Nam Uyên!"
Di động truyền đến giọng nói của Quý Nam Uyên, "Gửi định vị cho anh."
"Nhưng mà... mưa rất lớn..." Dư Ôn còn chưa dứt lời thì trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng sét đánh, cô bị dọa sợ, run run nói, "Tôi... Tôi đợi mưa tạnh..."
Lúc này Quý Nam Uyên đã đi ra ngoài, âm thanh trầm thấp truyền đến.
"Ngoan, đừng sợ."
Sau khi tắt điện thoại, nước mắt của Dư Ôn bỗng nhiên rơi xuống, cô dùng sức cắn môi muốn ngăn lại, hai tay xoa xoa cánh tay.
Trong đầu toàn là âm thanh của Quý Nam Uyên.
"Ngoan, đừng sợ."
Ai sợ chứ.
Lại thêm một đợi sét đánh xuống, Dư Ôn che lỗ tai lại, nhanh chóng mở WeChat ra, đồng ý thêm bạn tốt với Quý Nam Uyên rồi gửi định vị qua.
Hơn mười phút thì cửa ở đằng sau bỗng nhiên mở ra.
Một nam nhân mặc áo mưa đứng trước cửa, thấy có người ngồi xổm ở đây, hắn hơi sửng sốt rồi dùng ngôn ngữ địa phương để nói chuyện.
Tuy Dư Ôn nghe không hiểu nhưng cô cảm thấy rất sợ hãi.
Vì xung quanh rất tối nên cô không thấy rõ mặt đối phương, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ.
Cô co rúm lại rồi lùi về sau một bước, "Tôi... Tôi chỉ muốn tránh mưa..."
Hắn mở cửa, tựa hồ như đang kêu cô đi vào.
Dư Ôn lắc đầu, "Không... Tôi... Tôi không vào... Tôi ở cửa..."
Âm thanh của cô run rẩy rõ rệt.
Đột nhiên hắn duỗi tay tới kéo cô lại.
Dư Ôn hoảng sợ đến khóc thành tiếng, "Tôi không vào... Tôi ở đây chờ người... Anh không cần kéo tôi... Ô ô ô... Quý Nam Uyên ——"
Cô khóc lóc kêu to, "Quý Nam Uyên —— cứu mạng ——"
Bỗng dưng có tiếng bước chân truyền đến, hai mắt Dư Ôn mắt đẫm lệ mà quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen nhào tới, cơ thể của người nọ lạnh lẽo đến thấu xương nhưng khi ôm cô vào trong lòng ngực thì nơi đó lại là một mảnh nóng bỏng.
"Không sao hết." Anh đem áo mưa trên người cởi xuống mặc vào cho cô, lau lau đôi mắt đã ướt đẫm rồi cúi đầu hôn hôn lên môi cô.
"Anh tới rồi."