-----
Dư Ôn vừa tức vừa xấu hổ, “Tôi đây không thèm ăn.”
Cách vài phút sau, Quý Nam Uyên cầm nĩa bắt đầu ăn, mùi hương cùng tiếng húp mì xì xụp vang lên khắp phòng.
Dư Ôn đói đến sắp điên rồi, rốt cuộc cũng nhịn không được mà quay đầu lại nhìn.
Quý Nam Uyên nhịn xuống ý cười trên khóe môi, nhìn cô nói, “Em không ăn thì anh đổ đi đó.”
Dư Ôn lập tức bọc khăn lông trên người rồi lao xuống. Cái khăn lông kia quá nhỏ, chỉ có thể che chắn phần thân, lúc ngồi xuống thì phần bên dưới đều lộ ra hết, cô chỉ có thể nỗ lực kẹp chân lại.
Mì gói quá ngon, Dư Ôn ăn rất nhanh, mới được mấy miếng mà cả chóp mũi đều là mồ hôi mỏng.
Quý Nam Uyên đã ăn xong rồi. Anh đặt chén xuống bên cạnh rồi lẳng lặng nhìn chằm chằm Dư Ôn. Khi cô ăn cả hai má đều phình phình lên như chuột hamster nhỏ.
Vô cùng đáng yêu.
Còn mấy miếng chưa ăn xong nhưng Dư Ôn đã no căng, cô ôm bụng phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, “A… Rốt cuộc cũng no rồi…”
“Không ăn nữa?” Quý Nam Uyên hỏi.
“Ừm” Dư Ôn mới vừa gật đầu liền thấy Quý Nam Uyên cầm lấy tô mì của cô, ăn sạch mấy miếng còn sót lại.
Đó là cô ăn dư lại…
Dư Ôn có chút khϊếp sợ, trong tiềm thức của cô luôn cho rằng đàn ông sẽ đều không ăn cơm thừa canh cặn, càng không ăn đồ phụ nữ để dư lại.
Tuy là khϊếp sợ là vậy nhưng trong lòng cô cũng nảy sinh ra một loại cảm tình khác, làm đầu quả tim đều run lên.
Dư Ôn bò lên trên giường, nằm vào tận bên trong rồi dùng chăn bọc kín cả người lại.
Quý Nam Uyên thu dọn xong, kiểm tra chốt cửa rồi tắt đèn, lúc này mới sờ soạng bò lên trên giường.
Trong bóng đêm, Dư Ôn đưa lưng về phía anh, ngay cả thở cũng rất nhẹ.
Trên giường chỉ có một cái chăn nhưng đều bị Dư Ôn cuốn lấy, Quý Nam Uyên cười nhẹ, “Chia chăn cho anh nữa.”
Dư Ôn không nói lời nào.
Quý Nam Uyên duỗi tay kéo chăn rồi tự mình chui vào, cơ thể dán lên người cô.
Dư Ôn dùng sức nhích người vào trong, dựa đến vách tường, rồi xoay người, duỗi tay đẩy Quý Nam Uyên, “Không còn chỗ nữa, anh nhích ra bên ngoài đi”
Quý Nam Uyên nâng tay đặt lên eo cô, hơi dùng sức kéo người về phía mình, ôm vào trong lòng ngực, chóp mũi chạm chóp mũi.
Hơi thở dây dưa.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Trái tim của Dư Ôn đập đến kịch liệt, như muốn từ trong ngực nhảy ra ngoài.
Trong lòng Dư Ôn cũng rất muốn đón ý nói hùa với Quý Nam Uyên, nhưng trên thực tế, cô lại kháng cự mà đẩy anh ra, “Quý Nam Uyên… Anh buông tôi ra…”
Chỉ là sức kháng cự rất yếu.
Càng giống như là đang làm điệu làm bộ hơn.
Đầu lưỡi của anh cạy mở hàm răng cô chen vào trong, cùng nhau quấn quýt trao đổi nước bọt, trong lúc đó đưa tay cởi khăn lông trên người cô, nắm lấy nhũ thịt no đủ.
Dư Ôn thở dồn dập, hổn hển.
Quý Nam Uyên xoay người đè lên trên cô, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú đứng thẳng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp.
Dư Ôn run kêu ra tiếng.
Một bàn tay khác của anh lại bao lấy nhũ thịt bên kia, xoa vòng quanh đầṳ ѵú, môi lưỡi nóng bỏng hôn dần xuống dưới.
“Quý Nam Uyên…” Nhận thấy được ý đồ của anh nên Dư Ôn cố gắng kẹp chặt hai chân, hô hấp nóng đến lợi hại, giọng nói mang theo chút nức nở, “Không cần…”
Nhưng mà môi lưỡi nóng bỏng kia đã ngậm lấy hai bên miệng huyệt bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, đầu lưỡi chen vào vùng thịt mềm, linh hoạt mà xoát vào vách trong, khoang miệng dùng sức hút hết dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy ra.
Âm đế dần dần đứng thẳng cũng được Quý Nam Uyên chăm sóc, liếʍ láp nhiệt tình khiến nơi đó mẫn cảm đến run rẩy. Hàm răng anh nhẹ cắn một cái, cả người cô liền cong lên, khóc kêu ra tiếng.
Môi lưỡi của Quý Nam Uyên dùng sức ngậm lấy hai mảng thịt mềm, âm thanh mυ'ŧ táp vang khắp căn phòng, Dư Ôn chịu không nổi mà hét lên một tiếng, bụng nhỏ co rút lại, một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.