-----
Ngày hôm sau Dư Ôn mới phát hiện tranh của mình vẽ không giống những người khác.
Đây là lần đầu tiên Phùng ma đầu đem tranh sơn dầu của Dư Ôn treo ở triển lãm, còn đặt ở giữa phòng vẽ tranh mà khen ngợi.
Tiết học hôm nay không vẽ vời, mà tạo không gian cho các sinh viên giao lưu, học hỏi lẫn nhau.
Vì thế nên Dư Ôn đi dạo một vòng xong mới phát hiện ra chỉ có mình vẽ Quý Nam Uyên là đang cười.
Cô cả kinh đến mức đỉnh đầu thiếu chút nữa bốc ra khói, vội vàng bắt lấy Khổng Tiện Nghi hỏi, “Sao lại thế này? Sao mọi người không vẽ giống tớ?”
“Không phải là tụi mình không vẽ giống cậu, mà phải là cậu không vẽ giống tụi mình.” Khổng Tiện Nghi sửa lại câu cho đúng, sau đó nhìn chằm chằm vào bức tranh kia rồi tấm tắc thở dài, “Tiểu Dư, nhìn không ra nha, đây chính là tác phẩm đỉnh nhất của cậu.”
Dư Ôn: “…”
Không nói đến những chuyện khác thì bức tranh này quả thật là bức đầu tiên của Dư Ôn được Phùng Ma Đầu lấy ra làm tác phẩm khích lệ.
Cô ngẩng đầu lại lần nữa nhìn về phía bữa tranh giữa phòng vẽ. Thân hình nam sinh trong tranh sơn dầu được vẽ rất hoàn mỹ, ngay cả vân da cũng rõ ràng.
Trên gương mặt kia là đôi mắt đen nhánh, đương cong ngũ quan tinh xảo, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nâng lên.
Nụ cười kia, vừa hư, vừa soái.
Câu người vô cùng.
Sau khi tan học, không biết Khổng Tiện Nghi nghe được tin tức từ đâu, vội vàng nói cho Dư Ôn, Quý Nam Uyên bị một học tỷ bao.
Cả ngày, 5000 tệ.
“Chúng ta có nên đi nhìn thử không?” Khổng Tiện Nghi hỏi.
Dư Ôn thất thần mà thu thập đồ đạc vào túi xách, “Nhìn cái gì?”
“Nhìn xem bọn họ ngoài vẽ tranh ra còn làm cái gì nữa a.” Khổng Tiện Nghi nôn nóng nói, “Lỡ như học tỷ kia làm "như vậy như vậy" với Quý Nam Uyên thì sao?”
“Hơ, kia chẳng phải là đúng ý anh ta sao.” Dư Ôn cười lạnh.
“…” Khổng Tiện Nghi nghe xong mới thấm thía một điều, “Tiểu Dư, tớ cảm thấy cậu có thành kiến với Quý Nam Uyên.”
“Là do cậu coi anh ta thành idol. Tớ không muốn tốn nước bọt với loại người này, anh ta chính là một tên tâm thần, có bị người ta bao dưỡng thì cũng không kỳ quái.”
“Bị ai bao dưỡng?” Từ cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Dư Ôn ngẩng đầu liền thấy Quý Nam Uyên vừa vặn đi đến.
Quần thâm trên mắt anh hơi tối màu, tựa hồ như không ngủ đủ, nhưng tinh thần trạng thái lại không tệ lắm.
Khổng Tiện Nghi chạy nhanh cầm lấy bao, nhìn Quý Nam Uyên rồi chỉ chỉ vào Dư Ôn, “Cậu ấy! Là cậu ấy nói anh bị bao dưỡng, tôi đi đây! Bye bye!”
“…” Dư Ôn tức giận la lên, “Khổng Tiện Nghi cậu chán sống sao!”
Khổng Tiện Nghi đã chạy ra ngoài.
Còn rất tốt bụng mà đóng cửa phòng vẽ tranh lại, bên trong chỉ còn lại Dư Ôn cùng… Quý Nam Uyên.
Quý Nam Uyên đi vòng quanh phòng vẽ tranh rồi đứng lại nhìn vào bức tranh ở giữa phòng vẽ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Không hiểu sao lúc này Dư Ôn lại vô cùng hoảng hốt, vội vàng vọt tới trước mặt anh, làm bộ muốn lấy bức tranh đi.
Cô không hy vọng này bức tranh này bị Quý Nam Uyên nhìn thấy.
Quý Nam Uyên đè tay Dư Ôn lại, xoay người đối mặt với cô.
Dư Ôn vẫn búi tóc như trước, trang điểm nhẹ nhàng, son kem trên môi là vị trái cây, mang theo một chút hương vị của thiếu nữ, trong suốt mê người.
Dư Ôn bị đôi mắt như sói đói của anh nhìn chằm chằm khiến sống lưng cô tê rần, không tự chủ được mà lùi về sau, cố gắng trần định bản thân, nói, “Nhìn… Nhìn cái gì… Đây là tranh tôi vẽ.”
“Anh biết.” Quý Nam Uyên cúi đầu, cách cô rất gần.
Dư Ôn lập tức che miệng lại, phòng bị mà lui về phía sau một bước, âm thanh rầu rĩ phát ra từ trong lòng bàn tay, “Anh muốn làm gì?”
Quý Nam Uyên vươn bàn tay ấm áp chạm vào đỉnh đầu Dư Ôn, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
“Dư Ôn.”
Đây là lần đầu tiên anh kêu tên cô.
Dư Ôn theo bản năng mà giương mắt lên nhìn Quý Nam Uyên.
Ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài phản chiếu vào bên trong phòng vẽ tranh, Dư Ôn nhìn từ đáy mắt của Quý Nam Uyên cũng có thể thấy rõ những mảnh tin sáng nhỏ vụn khiến cô hoảng đến cả người hơi run một chút.
Cô nhìn thấy anh mở miệng, tông giọng rất thấp.
“Có phải em cũng có chút thích anh?”