----
“Đồ điên!” Dư Ôn trừng mắt nhìn Quý Nam Uyên rồi mắng to, “Ai thích anh chứ! Tôi đây thà thích heo còn hơn thích anh! Đúng là đồ tự luyến! Bệnh tâm thần!”
Quý Nam Uyên chỉ nhìn chằm chằm cô, nói, “Em mắng anh một câu, anh liền hôn em một cái.”
Dư Ôn: “…”
Cô há miệng thở dốc, không dám phát ra bất kỳ âm thanh âm nào.
Lúc này Quý Nam Uyên bỗng nhiên nâng tay lên chế trụ sau ót, kéo cô đến trước mặt anh.
Dư Ôn nhanh chóng che miệng lại, “Quý Nam Uyên! Tôi cảnh cáo anh! Đây là phòng vẽ tranh!”
Anh cười nhẹ, “Sợ anh thao em ở đây?”
Dư Ôn tức giận la lên, “Anh đừng có lúc nào cũng nói cái từ đó!”
“Cái từ nào?” Quý Nam Uyên dừng vài giây, sau đó lại đè thấp âm thanh, “Thao em?”
Dư Ôn bực tức đến la lên một tiếng, muốn nhào người qua bóp chặt cổ Quý Nam Uyên, nhưng chỉ vừa xông tới trước mặt anh đã bị ngăn lại. Quý Nam Uyên đem cả người Dư Ôn ôm vào trong lòng, khóa chặt hai cánh tay cô trước ngực.
Muốn động cũng không động được
“Anh buông tôi ra!” Dư Ôn hô to.
Nhưng Quý Nam Uyên lại càng ôm Dư Ôn chặt hơn, dựa đầu vào vai cô, thở ra luồng khí ấm áp, “Em đừng nhúc nhích, anh chỉ ôm một chút thôi.”
Dư Ôn đưa lưng về phía Quý Nam Uyên nên không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cơ thể lại theo bản năng mà phối hợp. Cô cứng đờ người để anh ôm, nhưng chưa đến mười giây sau tâm trạng của cô đã vô cùng rối bời, vội vàng đẩy người ra, cầm lấy túi xách rời khỏi phòng vẽ tranh.
Quý Nam Uyên vẫn đứng yên tại chỗ. Anh quay đầu nhìn bức tranh giữa phòng vẽ.
“Vẽ cũng không tồi.”
Anh duỗi tay gỡ bức tranh xuống, động tác rất thành thạo, cẩn thận cuốn nó lại rồi mang đi.
Quý Nam Uyên sang một phòng vẽ khác, bên trong chỉ có một nữ sinh nhìn rất thành thục. Nữ sinh thấy anh tiến vào, nhìn anh cười một cái, “Cơm nước xong rồi sao? Vậy chúng ta tiếp tục.”
Quý Nam Uyên đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo ra.
Gần 6 giờ tối Quý Nam Uyên mới mặc xong quần áo ra ngoài. Anh mang theo ống cuốn đựng bức tranh kia leo lên xe điện dưới lầu rồi đến bệnh viện.
Tối hôm qua bệnh tình của bà nội Quý chuyển biến xấu, Quý Nam Uyên ở lại chăm sóc cả một đêm, sáng hôm nay thấy được tin nhắn của vị học tỷ kia anh đã không do dự mà đồng ý, lập tức thu tiền.
Hiện tại lúc nào anh cũng thiếu tiền.
Đặc biệt là thời điểm nghe bác sĩ nói “Nếu như cứ chần chừ mãi sẽ không kịp nữa.”
Trong phòng bệnh, bà lão mặc đồ bệnh nhân, tóc bạc đầy đầu đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phát ngốc.
Quý Nam Uyên đẩy cửa đi vào, “Bà đang xem cái gì đó?”
Bà nội Quý cười cười quay đầu, tuy tối hôm qua mới từ cửa tử thần trở về nhưng tinh thần bà vẫn còn rất tốt, “Xem bên ngoài khi mưa, ăn cơm không?”
“Ăn.” Quý Nam Uyên buông ống cuốn xuống, thử nhiệt độ nước trong bình giữ ấm, còn nóng hổi. Lúc này anh mới đổ ra một ly đút cho bà nội uống, rồi hỏi, “Lâm tiểu thư nhà chúng ta tối nay muốn ăn cái gì?”
“Cháo.” Hàm răng của bà nội Quý đã rụng gần hết, lúc nói chuyện đều có chút lọt gió, tuy nếp nhăn trên mặt đã thành tầng tầng lớp lớp nhưng vẫn lộ vẻ ra hiền từ, phúc hậu.
“Cháu vẽ?” Ngón tay bà giật giật, muốn nhìn.
“Là cháu dâu của bà vẽ.” Quý Nam Uyên lấy bức tranh ra, mở cho bà xem, “Thế nào? Vẽ cũng không tồi phải không.”
Bà nội Quý vươn ngón tay cái lên, “Đẹp! Đỉnh cao.”
Quý Nam Uyên cười, “Đẹp đến vậy sao?”
“Đẹp! Vẽ còn đẹp như cháu.” Bà nội Quý cười ha hả mà nói, “Vẽ đẹp như vậy khẳng định lớn lên cũng rất đẹp.”
“Đúng là rất xinh đẹp.” Quý Nam Uyên nhớ tới Dư Ôn, độ cong khóe môi độ sâu hơn vài phần, “Còn vô cùng đáng yêu.”
“Vậy nên phải đối xử tốt với người ta đó.” Bà nội Quý sờ đầu Quý Nam Uyên, “Nam Nam, hôm nay cô giáo Phùng tới, nói tuần sau trường học đi vẽ vật thực, cháu cũng đi đi.”
“Không đi.” Quý Nam Uyên đổ túi xi tiểu đi rồi đến toilet lấy chậu nước, lau mặt cho bà nội.
Ban ngày có hộ công nhưng không thuê được cả ngày, chỉ thuê được 2 tiếng, còn buổi tối có y tá, nếu không có tình huống đặc thù thì cũng không tới.
Ban ngày Quý Nam Uyên phải làm người mẫu khỏa thân, buổi tối về nhà vẽ tranh, mỗi tối cuối tuần sẽ đến quán bar phục vụ, từng phút từng giây trong đầu đều là tiền, anh không dám dừng lại.
Anh sợ chỉ cần dừng lại thì người bà kính yêu trước mặt này - người thân cuối cùng của anh.
Sẽ rời anh mà đi.
Vĩnh viễn đi không trở lại.
Bà nội Quý nắm lấy tay anh, nói chuyện có chút cố hết sức, “Cô Phùng nói cháu rất có thiên phú, cháu nên vì tương lai mà suy nghĩ.”
Quý Nam Uyên dừng động tác, dùng ngón tay giúp bà chải chuốt mái tóc bạc phơ, “Tham gia lại phải tốn tiền, huống chi nơi đó toàn rừng núi, chả có gì đẹp. Cháu chỉ muốn tương lai sau này mang bà đi chu du khắp thế giới.”
“Nam Nam.” Bà nội Quý nhẹ giọng gọi anh, khuôn mặt hiền từ có chút bi thương, “Bà nội không muốn nhìn cháu vất vả như vậy, nếu không phải bởi vì bà bệnh, cháu cũng không đến mức không muốn học đại học tiếp…”
“Vốn dĩ là cháu không muốn.” Quý Nam Uyên đặt khăn lông ở trong bồn rửa, giặt sạch, “Muốn hay không cũng đều giống nhau, còn không bằng hiện tại tranh thủ kiếm ít tiền.”
“Không giống nhau.” Bà nội Quý muốn nói gì đó nhưng nước mắt cứ chảy xuống, bà dùng bàn tay thô ráp như vỏ cây lau nước mắt, lại lẩm bẩm nói, “Không giống nhau.”
Quý Nam Uyên thả khăn lông xuống, đến gần ôm lấy bà nội, thở dài nói, “Được được, cháu đi.”