------
Dư Ôn rất thấp thỏm.
Nãy giờ Phùng ma đầu không buồn hé răng mà đứng phía sau cô ít nhất mười phút chưa đi.
Cô cũng không biết có phải là do dấu hôn sau cổ mình bị lộ hay không, hay vẫn là do ánh mắt mình nhìn Quý Nam Uyên không quá thích hợp, bị Phùng ma đầu bắt được.
Tóm lại, cả người cô vô cùng bất an.
Không bao lâu sau Phùng ma đầu mới nâng bước chân đi xem những sinh viên khác. Lúc này Dư Ôn mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu pha màu rồi vẽ khuôn mặt Quý Nam Uyên.
Kỳ thật cô không cần nhìn cũng có thể vẽ ra được.
Suốt cả hai buổi tối vừa qua, lúc nào cô cũng mơ thấy anh.
Không phải là đang bị thao khóc trên giường, thì cũng là đang bị thao khóc trên đường.
Quý Nam Uyên luôn nở nụ cười khi nhìn cô.
Nụ cười kia, vừa hư, vừa soái.
Mang theo chút tà khí, lại thập phần mê người.
Vì thế nên, toàn bộ phòng vẽ tranh, tổng cộng 30 bức tranh sơn dầu.
Chỉ có tranh của Dư Ôn là vẽ Quý Nam Uyên đang cười.
Nộp tranh xong mà Dư Ôn vẫn không ý thức được chính mình vẽ khác những người còn lại, cô duỗi hông, lười biếng hỏi Khổng Tiện Nghi lát đi ăn cơm ở đâu.
Quý Nam Uyên mặc lại quần áo, đi tới đứng trước mặt cô.
Dư Ôn nheo mắt, “Làm gì?”
Quý Nam Uyên vươn ngón trỏ gãi gãi cằm cô, giống mèo cào, sau đó thấp giọng nói, “Anh đi đây.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Khổng Tiện Nghi ngây người.
Dư Ôn xấu hổ buồn bực.
Những người còn chưa ra khỏi phòng vẽ tranh che miệng cười.
Trong lúc ăn cơm trưa, Khổng Tiện Nghi hỏi Dư Ôn, “Hai người… Xem như ở bên nhau?”
Dư Ôn mờ mịt, “Ai? Tớ với ai?”
Khổng Tiện Nghi: “…”
“À.” Dư Ôn trợn mắt, “Đừng suy nghĩ nhiều, không phải như cậu tưởng đâu.”
Mặt Khổng Tiện Nghi như người da đen dấu chấm hỏi, “???”
Cô chỉ vào cổ Dư Ôn, lại chỉ về phía phòng vẽ tranh, có chút ngượng ngùng, âm thanh phát ra đè ép xuống mức nhỏ nhất có thể, “Hai người đều… Như vậy như vậy… Còn không phải là ở bên nhau?”
“Ai nói với cậu, như vậy như vậy chính là ở bên nhau?” Dư Ôn ăn một thìa cơm, nhai nhai, vẻ mặt khó chịu, “Anh ta chính là tên tâm thần, tớ mới không muốn ở bên nhau với anh ta.”
Khổng Tiện Nghi chống cằm, “Thật ra tớ cảm thấy Quý Nam Uyên cũng không tồi, tình tính rất tốt, lớn lên rất đẹp trai, lại không có tai tiếng... Hơn nữa, quan trọng nhất chính là không có bất kỳ hành động ái muội nào với nữ sinh khác, cũng không cho những nữ sinh mà anh ta không thích có nửa điểm cơ hội. Tuy rằng hơi lãnh khốc vô tình nhưng tớ cảm thấy đây mới là nam nhân chân chính.”
“Kiến thức về nam nhân của cậu quá ít.” Dư Ôn uống một ngụm canh, “Nam nhân chân chính là người có sự nghiệp, thành thục trọng ổn, mỗi ngày chung thủy, ôn nhu chăm sóc, quan tâm tới bạn gái, chứ không phải kiểu…”
Bỗng dưng Dư Ôn nghĩ đến cái gì đó, nghiến răng nghiến lợi mà nhai cơm.
“Có lẽ là do yêu cầu của cậu với Quý Nam Uyên quá cao.” Khổng Tiện Nghi nhỏ giọng nói, “Khổng Khang Tuấn cũng không có cẩn thận tỉ mỉ nha. Hơn nữa thoạt nhìn hắn ta còn rất sơ ý... Lúc trước cậu nói với tớ rằng hắn ta hay vứt đồ bữa bãi rồi quên tới quên lui.”
Dư Ôn: “…”
Khổng Tiện Nghi xoa xoa miệng, “Chúng ta đổi đề tài khác vậy!.”
“Cậu cảm thấy dáng người của Khổng Khang Tuấn so với Quý Nam Uyên ai đẹp hơn?” Khổng Tiện Nghi buông đũa, đôi mắt như lấp lánh ngôi sao, “Tớ cảm thấy dáng người của Quý Nam Uyên là đẹp nhất!”
Dư Ôn: “…”
Trong đầu cô đã bắt đầu không tự chủ được mà truyền đến những chuyện thiếu nhi không nên xem.
Toàn là hình ảnh mấy ngày hôm trước bị Quý Nam Uyên đè trên bàn cơm thao làm.
Cơ thể rắn chắc của anh đè nặng lên cô, lực đạo đâm tiến vào vừa nhanh vừa mạnh, gân xanh trên cổ nổi lên rõ rệt, mồ hôi từ đầu trượt xuống dưới, lướt qua chóp mũi rơi xuống nhũ thịt no đủ đang lắc lư.
Khắp người cô bắt đầu nóng lên, ngay cả linh hồn cũng sắp bị thiêu rụi.
Mặt Dư Ôn đỏ ửng, cô bưng khay cơm trước mặt rồi đứng dậy chạy ra ngoài.
“Ai!” Khổng Tiện Nghi vội đuổi theo, “Dư Ôn! Cậu từ từ, đợi tớ! Cậu chạy cái gì a!”