-----
Ngày thứ tư, Quý Nam Uyên lại tới phòng vẽ tranh một chuyến nữa.
Anh cởϊ qυầи áo ngồi trên ghế, vẫn là tư thế ngồi như cũ, chẳng qua là lần này ánh mắt không rũ xuống mà hơi hơi nâng lên, nhìn về một phương hướng.
Dư Ôn trong tay ôm một đống thuốc màu mà đến muộn. Cô vừa vào cửa liền thấy một tấm lưng rộng với vết sẹo loang lổ.
Chỉ liếc mắt qua thôi là cô đã nhận ra đó là Quý Nam Uyên.
Dư Ôn hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mắt nhìn thẳng rồi đi đến chỗ ngồi của mình.
Hôm nay bọn họ vẽ tranh sơn dầu.
Phùng ma đầu nói rõ yêu cầu đề tài xong liền đi vòng quanh phòng vẽ tranh vài lần, sau đó ra ngoài tiếp điện thoại.
Tuần sau toàn bộ sinh viên học viện mỹ thuật đều phải ra ngoài vẽ vật thực nên gần đây Phùng ma đầu vô cùng bận rộn vì phải đi xác nhận khách sạn, xe buýt, và các hạng mục công việc khác nên không có thời gian tra hỏi Dư Ôn chuyện trốn học.
Dư Ôn đem một chút thuốc màu quẹt vào vỉ pha màu, sau đó bỏ cọ vẽ vào thùng nước tẩy. Khổng Tiện Nghi ngồi bên cạnh liếc nhìn Dư Ôn một cái rồi lại nhìn sang Quý Nam Uyên đang ngồi giữa phòng tranh.
Ánh mắt tỏ vẻ hóng hớt chuyện bát quái.
Dư Ôn trừng mắt với Khổng Tiện Nghi, “Lo vẽ tranh của cậu đi!”
Tuy rằng trong lòng Khổng Tiện Nghi trong đang vô cùng tò mò nhưng chỉ đành im lặng, cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Dư Ôn rửa cọ xong liền chạm chạp pha màu, hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu nhìn Quý Nam Uyên.
Mắt thấy thời gian đã trôi qua vài phút, dù sao thì cũng phải vẽ nên Dư Ôn làm bộ trấn định ánh mắt, ngẩng đầu lên, ngay lập tức đối diện với tầm mắt của Quý Nam Uyên
Lòng ngực cô nhảy dựng, cưỡng bách chính mình không dời mắt, làm như là đang xem một người mẫu khỏa thân xa lạ, dùng ánh mắt chuyên nghiệp, nghiêm túc mà đánh giá anh. Sau đó...
Dư Ôn nheo mắt. Cô thấy trên cổ anh dán băng keo cá nhân, còn có ở cánh tay, cái lớn cái bé dán gần… Tám cái.
Cả tròng mắt cô đều nhô lên tới nơi.
Chuyên nghiệp nghiêm túc cái rắm!
Hiện tại cô chỉ muốn xé nát Quý Nam Uyên!
Cái gì gọi là bịt tai trộm chuông! Cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi!
Chính là anh ta!
Quý Nam Uyên thấy Dư Ôn nheo mắt nhìn chằm chằm vào băng keo cá nhân trên cổ mình, khóe môi anh liền câu lên, nhướng mày cười với cô.
Dư Ôn tức giận đến tay nắm chặt thành đấm, chốc lát liền thấy môi anh đóng mở vài cái như đang nói gì đó.
Cách khoảng cách nên cô không nghe được, chỉ có thể phân biệt qua hình dáng khuôn miệng.
Có... Vẽ... Nổi... Không?
Dư Ôn: “…”
Đã... Thao… Cô… Cả… Một… Ngày
Cả khuôn mặt Dư Ôn ửng hồng một mảnh. Cô trừng mắt với Quý Nam Uyên, lúc này chỉ muốn ném cái thùng nước bẩn dưới chân vào mặt anh.
Những người khác trong phòng vẽ tranh thấy Quý Nam Uyên vẫn luôn nhìn Dư Ôn, mà Dư Ôn lại mặt đỏ tai hồng, bầu không khí cổ quái, không ít người cười nhẹ, nhỏ giọng nghị luận.
Quý Nam Uyên thu hồi tầm mắt, không nhìn chằm chằm Dư Ôn nữa mà là chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Lúc này âm thanh bàn tán mới dừng lại.
Dư Ôn bình phục tâm tình, bắt đầu vẽ tranh.
Nói thật, đã rất lâu rồi cô không nghiêm túc vẽ. Mấy ngày này, trừ bỏ sinh hoạt hỗn loạn thì chính là sinh hoạt hỗn loạn. Nhưng chỉ cần cô ngồi trước giá vẽ, tưởng tượng đến trình độ của Quý Nam Uyên so với cô cao hơn nhiều bậc thì ý chí chiến đấu trong lòng bỗng nhiên bùng cháy hẳn lên.
Dựa vào cái gì mà một người mẫu khỏa thân như anh ta lại có thể vẽ tốt hơn cô?
Cô không cam lòng.
Dư Ôn cắn cán bút, một cái tay khác cầm bút vẽ bắt đầu lên màu.
Sau khi Phùng Xuân Lệ nói chuyện điện thoại xong lại tiến vào đi vòng quanh phòng vẽ, ánh mắt vô tình nhìn đến chỗ Dư Ôn, không hiểu sau hôm nay Dư Ôn vô cùng an tĩnh mà vẽ tranh. Đã theo Dư Ôn gần hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Dư Ôn nghiêm túc như vậy.
Phùng Xuân Lệ không lên tiếng mà lặng lẽ đi đến phía sau Dư Ôn.
Nhìn về phía giá vẽ.
Dư Ôn xử lý sắc thái rất khá, pha màu sắc rất thật với màu da, mỗi một chi tiết nhỏ đều vẽ rất tinh xảo, từng tấc da của người trong tranh đều rất có hồn. Dư Ôn chưa vẽ mặt, chỉ vẽ cơ thể, nhưng tỉ lệ đã được cô vẽ vô cùng hoàn mỹ .
Chỗ cánh tay là nơi cô vẽ chi tiết nhất, gân xanh nhô lên rất rõ ràng, ngay cả băng keo cá nhân cũng đều vẽ rất thật.
Phùng ma đầu không muốn thừa nhận.
Dư Ôn là sinh viên vẽ tranh kém cỏi nhất nhưng phương diện tranh sơn dầu lại sinh viên xuất sắc nhất.