Lão phu nhân cười mắng: "Tên tiểu tử hư hỏng này, trước đó mới đến mà, vậy mà chỉ mới nửa ngày đã lại tới thăm lão bà tử ta nữa rồi. Thôi, để hắn vào đi, con cháu hiếu thuận sao ta còn có thể ngăn đón được."
Người trong phòng đều biết chuyện gì xảy ra, chỉ là lão phu nhân thiên vị yêu quý rõ ràng, mọi người cũng chỉ có thể cười đón ý nói hùa, ca ngợi lão phu nhân và nhị công tử tình cảm thật tốt.
Tô Đào thấy mọi người không hề đặt ánh mắt ở trên người nàng nữa thì rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng tránh trong đám người, trộm đánh giá nam tử tiến vào.
Chỉ thấy một nam nhân cao gầy mặc giày ủng đi nhanh vào, trực tiếp đến trước mặt lão phu nhân hành lễ chúc mừng, động tác như nước chảy mây trôi.
Tô Đào nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, các công tử ca trong kinh thành đều được nuôi dưỡng da thịt non mịn, có người còn chú ý hơn cả nữ tử, đây là lần đầu nàng thấy có người có làn da ngăm như thế. Không nghĩ vừa nhấc đầu nàng đã đối diện một đôi mắt đen láy, nàng sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu không dám lại nhìn nữa.
Mộc Du ngây người một lát rồi đi, rốt cuộc toàn phòng đều là nữ quyến, hắn là một nam đinh nên cũng không tiện ở lâu.
Cũng không biết có phải Tô Đào có ảo giác hay không nhưng chung quy nàng vẫn cảm thấy trước khi Mộc Du đi thì lại liếc nhìn mình một cái. Nghĩ đến việc mẫu thân nói tướng quân phủ cố ý cưới nàng cho Nhị công tử Mộc Du thì mặt nàng bỗng chốc hơi nóng lên.
Lão phu nhân lại nói vài lời rồi bảo Tứ cô nương Mộc phủ dẫn các cô nương tự đi ra ngoài chơi, phu nhân đều ở tại trong phòng bồi bà.
Tứ cô nương dẫn người đi Cán Sa Điện, bên trong sớm đã dọn xong các loại điểm tâm trà nước. Không có trưởng bối ở đây nên cả đám thiếu nữ dần trở nên hoạt bát, ríu rít thảo luận nên đi nơi nào chơi.
Lúc này trong Mộc phủ rất náo nhiệt, Tây Viên có dựng một sân khấu, xa xa còn có thể nghe được tiếng hò gõ. Trong vườn còn bày bách hoa yến, nghe nói có không ít hoa cỏ quý báu trân quý, bình thường nhìn không được. Cạnh đó còn có các loại hoạt động như ném thẻ vào bình rượu, bắn liễu, giải đố, du thuyền, các thiếu nữ mỗi người một câu, cái gì cũng muốn chơi.
Sau đó vẫn là Tứ cô nương vỗ án, quyết định cùng đi dạo chơi hoa viên ngắm bách hoa yến trước, sau đó lại tự tách ra du ngoạn, sau giờ ngọ lại cùng đi Tây Viên xem diễn mừng thọ. Dù sao cả đường đều có gia phó đi theo nên cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn, nếu không muốn đi cũng có thể ở lại trong điện nghỉ ngơi.
Tô Đào hiếm thấy ở lại trong điện nghỉ ngơi, nàng sợ đi khắp nơi sẽ gặp phải Phàm Mặc, Nghiêm Thư. Tiểu Liễu lại hy vọng cô nương nhà nàng có thể đi ra ngoài chơi, thật vất vả mới được ra ngoài chơi mà lại ở trong điện thì thật buồn biết bao.
"Tiểu thư, tiểu thư thật sự không đi hả? Nghe nói bách hoa yến có mẫu đơn tam sắc, còn có hoa cỏ trân quý khác nữa đó!"
Liễu Nhi từ nhỏ đi theo nàng trưởng thành, thấy nàng ấy đáng thương vô cùng nên Tô Đào nói: "Không bằng muội đi đi, ánh nắng bên ngoài quá độc, ta không đi."
"Tiểu thư không đi, muội cũng không đi." Liễu Nhi ủ rũ, đứng ở bên cạnh nàng, cũng không nói nhiều.
Một lát sau những cô nương trong điện khác cũng đều đi rải rác ra ngoài, chỉ còn sót lại một mình Tô Đào ở đây.