Liễu Nhi thấy Tô Đào vẫn không có ý đi ra ngoài thì rầu rĩ không vui đổ trà, phát giác nước trà đã lạnh. Khi nàng đang muốn bảo người đổi một ấm khác thì trong điện đã chẳng còn người hầu nào.
Tô Đào không để bụng: "Hẳn là đã đi dẫn đường cho mấy cô nương khác rồi, đợi lát nữa họ sẽ trở lại."
Liễu Nhi đợi một hồi vẫn không thấy ai trở về, không thể chờ nữa nên đành phải tự đi ra ngoài gọi người tới.
Tô Đào uống một bụng trà, nghĩ nhà xí sẽ xây trong một góc sân ở khắp nơi nên cũng tự đi.
Có thể là nô bộc đều cho rằng các cô nương đi ra ngoài chơi nên Tô Đào đi cả đường cũng chưa thấy được một ai. Ai ngờ khi nàng mới sửa sang lại gọn gàng bước ra khỏi nhà xí thì đã bị người gọi lại.
"Tô cô nương."
Tô Đào sửng sốt, hơi xấu hổ xoay người lại: "Mộc công tử."
Mộc Du nhìn nhà xí phía sau, cũng chuyển dời tầm mắt, sau đó lại nhịn không được nhìn về phía Tô Đào. Ban đầu hắn tìm bên ngoài một vòng cũng chưa thấy được nàng, nghĩ nàng hẳn đang ở Cán Sa Điện, kết quả tới đó vẫn không có một bóng người. Khi hắn đang chuẩn bị thất vọng rời đi thì thấy bóng dáng nàng xuất hiện, nhất thời kích động hô lên.
"Mộc công tử tìm ta có việc gì?" Tô Đào cúi đầu nhìn mũi chân, cũng kinh ngạc không kém. Trước đó rõ ràng nàng và Mộc Du không có giao tiếp gì, vì sao lại đột nhiên đưa thiệp mời, lại lén gọi nàng lại? Hiện giờ bốn bề vắng lặng, trai đơn gái chiếc rốt cuộc không tốt.
"Nếu Mộc công tử không có việc gì thì ta đi trước."
"Chờ chút." Mộc Du sợ Tô Đào đi thật nên lại tiến lên phía trước hai bước.
"Ta từng thấy cô nương ở Âm Nguyên Tự."
Tô Đào đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt, thân thể nhịn không được run nhè nhẹ. Chẳng lẽ hắn thấy được...
Mộc Du thấy dáng vẻ Tô Đào khϊếp đảm kinh hoảng thì cũng sửng sốt, vội vàng nói: "Ta không phải cố ý đường đột cô nương, chỉ là lúc ấy bên cạnh cô nương có Tô phu nhân và cả nha hoàn, tại hạ không thể tiến lên làm quen nên sau khi trở về đành phải nhờ gia mẫu đệ thiệp mời, mong Tô cô nương không để ý."
Tô Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt cũng dần bình thường, chỉ là hồi ức lại thì rốt cuộc không muốn ở cùng chỗ với Mộc Du.
"Đa tạ công tử mời, chỉ là mấy ngày sau Tô Đào sẽ phải về quê quán ở Tô Hàng, nếu không có gì thì ta đi trước."
Mộc Du nhíu mày, không ngăn cản, đáy lòng thật ra thấy hơi thất vọng. Từ nhỏ hắn đã lớn lên nơi binh đường, trước nay không thích người có tính tình mảnh mai mà lại thích cô nương có thể cùng hắn giục ngựa chạy băng băng. Thế nhưng ai biết ngày ấy hắn vô tình thấy Tô Đào, nhìn thoáng qua rồi lại nhịn không được nhìn thêm lần hai, sau đó hình bóng nàng vẫn luôn ở trong lòng hắn lung lay. Trước đó hắn nghĩ Tô cô nương hẳn là người an tĩnh ngoan ngoãn, lại không nghĩ rằng nàng nhát gan yếu đuối đến mức bị một câu của hắn dọa sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, vấn đề là hắn cũng không nghĩ ra được câu kia có gì đáng sợ...
Tô Đào trở lại trong điện, lòng còn sợ hãi, cũng không phát giác Liễu Nhi còn chưa trở về. Nàng chỉ nghĩ việc Mộc Du vì gặp mình nên có thể tự tìm đến Cán Sa Điện, nếu Phàm Mặc và Nghiêm Thư cũng tới tìm nàng thì làm sao bây giờ?!