Nhưng đi chưa được mấy bước thì Tô phu nhân đã ý thức được mình đã phạm vào sai lầm lớn. Ban đầu bà sợ đến chậm sẽ bất kính với Mộc lão phu nhân nhưng không nghĩ mọi người đều sớm có dự tính trước, cả đám bọn họ ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa không sốt ruột. Thẳng đến khi xe dừng trước cửa chính, đưa thiệp mời và danh mục thọ lễ qua thì thủ vệ ở cửa mới lớn tiếng tuyên cáo, lúc này họ mới từ từ đi vào phủ.
Hiện giờ bà bảo hạ nhân nâng thọ lễ lên rồi tự đi trên đường lớn thì ngược lại có vẻ chẳng ra gì cả, quái dị đến cực điểm. Vậy nên bà nhanh chóng bảo người mau đi ngăn xe ngựa lại, nâng thọ lễ cũng theo sát, chỉ tiếc bà vẫn quá trễ để người khác thấy được.
"Eo ơi, đây là hương thân thổ hào từ đâu tới thế? Không mời mà tự đến tặng lễ cho người ta, mà ngay cả cách đưa thế nào cũng không biết, thật buồn cười. "
Tô phu nhân nghe được giọng nói kia, đôi mắt đỏ lên. Bà nhìn lại theo tiếng nói thì thấy người ngồi trong xe ngựa lại là Phàm phu nhân, bà dừng bước, nửa cười như không cười đáp lại: "Phàm phu nhân nói gì vậy? Ta được tướng quân phủ tự đưa thϊếp mời đến, cố ý dặn dò dẫn theo tiểu nữ cùng đi chúc mừng, sao lại là không mời tự đến được?"
Phàm phu nhân tự nhiên cũng hiểu điều này có ý nghĩa gì, ý cười trên mặt tức khắc hơi cứng lại, ánh mắt không khỏi chuyển tới Tô Đào an tĩnh cạnh đó, nhìn chằm chằm khuôn mặt hương kiều ngọc phấn, càng nhìn càng không vừa mắt. Hừ, là nhi tử tướng quân thì đã sao? Con rể bà chính là con vợ cả Vinh Công hầu phủ, há là mấy cọng cỏ lên đài có thể so sánh!
Phàm Trân nhìn xuyên qua bức màn, không khỏi che miệng cười nói: "Tô Đào, sao ngươi lại đi bộ đến chúc mừng Mộc lão phu nhân thế? Tuy nói tiền triều có lệnh thương hộ không được ngồi xe ngựa bên trong thành, nhưng hiện giờ đã huỷ bỏ lệnh cũ của tiền triều rồi mà, chẳng lẽ nhiều thế hệ các ngươi làm thương nhân nên sớm đã quen đi bộ rồi hả? "
Tô Đào nhanh chóng nhìn Phàm Trân một cái, lại cúi đầu, thân thể không khỏi dịch đến sau lưng Tô phu nhân.
Sắc mặt Tô phu nhân cũng không quá tốt, cũng sợ bị càng nhiều người nhìn thấy nên lập tức nói: "Thoạt nhìn đội ngũ cũng sắp đến rồi, ta cũng không quấy rầy Phàm phu nhân nữa."
Phàm phu nhân thấy dáng vẻ tiểu gia tử của Tô Đào thì cười nhạt thả màn xuống. Có vẻ ngoài đẹp như hồ ly tinh thì có ích lợi gì, sao có thể so được với Trân nhi đoan trang hào phóng nhà bà.
Tô Đào bước nhanh theo sát Tô phu nhân trở lại xe ngựa. Khi nàng đang muốn bước lên thì thấy một chiếc xe ngựa từ từ đi tới, trực tiếp xuyên qua đoàn xe thật dài, đi đến cửa chính tướng quân phủ.
Tô phu nhân cũng thấy được, khá kích động, nói: "Uy Mãnh tướng quân quả nhiên được Hoàng Thượng thưởng thức rất sâu, vậy mà còn có hoàng tử trong cung tiến đến chúc mừng, đây quả thật là vinh quang trời cho!"
Khi Tô Đào ngồi vào trong xe thì Tô phu nhân còn đang lải nhải: "Nếu ngươi gả vào tướng quân phủ thì chẳng phải ngày sau còn có cơ hội có thể chính mắt nhìn thấy hoàng tôn quý nhân à? Hừ, ta cũng không tin khi đó còn có người dám cười nhạo ta!"
"Chỉ tiếc điều này cũng chỉ có thể ngẫm lại. Ai, nữ nhi số khổ của ta, cái gì cũng tốt, chỉ là mệnh quá khổ."