"Ưm a ~ ưm ưm, đừng, đau a ~" Cũng không biết khi nào Tô Đào đã từ bỏ chống cự, hai tay nàng không khỏi khoanh lại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve ngực theo động tác.
Tô Tam thấy tiểu thư trước nay cao cao tại thượng lại bị hắn hút ngực đến mê loạn bất kham nên đáy lòng không khỏi cảm thấy phấn khởi. Khúc gậy giữa hai chân hắn cũng cương đến phát đau, hắn dùng một bàn tay sờ soạng xuống phía dưới nàng.
Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ lòng bàn tay đều trơn trượt, không có chút lông tóc nào, chẳng lẽ là Bạch Hổ! Ngay sau đó hắn sờ ra đầy tay dâʍ ŧᏂủy̠, càng không khỏi nở nụ cười dâʍ đãиɠ lên: "Tiểu thư thật sự đãng đến tàn nhẫn, nếu không sao lại nhiều nước quá vậy?"
"A, không đúng, không đúng ~" Tô Đào bị sờ đến giữa chân, cả người run run, xoắn thân thể muốn né tránh nhưng không nghĩ Tô Tam lại trực tiếp kéo xiêm y nàng ra, ghé vào giữa hai chân nàng.
"A ~ thật đẹp." Tô Tam nhìn ngây người, tay hắn vuốt nhẹ nhàng, cánh hoa phấn nộn kia lập tức mẫn cảm run rẩy, im lặng bộc lộ ra nó đang ấm ức cầu xin.
Tô Tam nhịn không được nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn hôn lên, phát hiện toàn bộ mũi đều có hương mật đào thơm ngọt. Hắn khó có thể không chế bản thân, điên cuồng liếʍ láp khiến nàng càng chảy thêm nhiều nước, nếm đủ no.
"A! Không, không ~ a ~ Tô Đào nhịn không được động thân kêu lên, chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt kia thoăn động qua lại, liếʍ đến đâu cũng toàn là nước.
Tô Tam như đã lâm vào mê muội, đôi tay hắn dùng sức bẻ hai đùi ra, đầu lưỡi dùng sức duỗi vào trong.
"A a!" Bỗng nhiên thân thể Tô Đào run lên, nghển cổ rêи ɾỉ, qua thời gian vài hơi thở thì thân người nàng mới chậm rãi nằm xuống, mềm nhũn như nước.
Tô Tam ngẩng đầu, vẻ mặt da^ʍ tà, liếʍ môi dưới chưa đã thèm. Động tác trên tay hắn không chậm, tự móc tiểu huynh đệ của mình ra từng chút một, nó cao cao dựng đứng, chỉ thẳng vào mỹ nhân động.
Liễu Nhi ôm xiêm y trở về thì đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai, sắc mặt lập tức biến đổi: "Là tiểu thư!"
Nàng vừa kêu lên vừa chạy vào phòng, mới đẩy cửa ra đã thấy Tô Đào nằm bên án kỉ một mình, Liễu Nhi sợ tới mức làm rơi xiêm y trên mặt đất.
"Tiểu thư không sao chứ?"
Tô Đào được Liễu Nhi nâng lên, ậm ừ: "Không sao, mới vừa rồi không cẩn thận té ngã thôi."
Lúc này Liễu Nhi mới hơi thả lỏng, thấy toàn bộ khuôn mặt Tô Đào ửng đỏ thì không khỏi nhìn ngây người, ấp úng: "Sau khi tiểu thư tắm gội xong thì càng thêm đẹp mắt."
Tô Đào liếc mắt nhìn Liễu Nhi một cái: "Mau lấy quần áo đến đây đi, lại muộn chút nữa thì mẫu thân sẽ đợi sốt ruột đó."
Lại là một đợt bận rộn, sau đó Tô phu nhân cũng tự đến đây xem xét. Bà cảm thấy y phục mới để người gấp rút chế tạo suốt đêm thật đáng giá, nữ nhi mặc vào chẳng những hiện khí sắc tốt mà còn có vài phần ý muốn nói lại thôi, quyến rũ đến nỗi làm tâm người khác ngứa ngáy, chỉ sợ không có mấy nam nhân nhìn vào có thể cầm giữ được.
Chờ Tô phu nhân dẫn theo Tô Đào đi tới tướng quân phủ thì ngoài cửa chính đã ngựa xe như nước, đổ cả ra bên ngoài phố.
Tô phu nhân sợ muộn giờ nên đành phải bảo mấy hạ nhân dọn thọ lễ xuống, bảo xa phu tự dừng xe ngựa, còn bà thì dẫn theo Tô Đào và vài hạ nhân đi tới cửa chính.