Mới ra khỏi nước nên Tô Đào thấy hơi lạnh, đang muốn chà lau người nhưng không nghĩ ngoài cửa đột nhiên có một giọng nam hồn hậu truyền đến.
"Liễu Nhi muội muội, tiểu thư tắm gội xong chưa? Ta tới đổ nước."
Tô Đào cả kinh, đang muốn đi vào bên trong nhưng nàng đi quá nóng vội nên đυ.ng phải án kỉ, té ngã một cái.
Bên trong vang lên một loạt âm thanh nhưng lại không ai lên tiếng, gia đinh Tô Tam mang nước vội vàng gõ cửa: "Liễu Nhi muội muội không sao chứ! Muội không lên tiếng thì ta đi vào đó!"
Tô Đào té ngã không động đậy được, nghe tiếng thì vội vàng nói một chữ "đừng", nhưng cửa đã bị tên kia đẩy ra.
Tô Tam vừa tiến đến thì thấy Tô tiểu thư chỉ mặc mỗi chiếc áo đơn ngã trên mặt đất. Áo đơn đơn bạc bị nước tẩm ướt dán sát thân thể, đường cong phập phồng lộ rõ như núi non liên miên nơi xa, quyến rũ như tranh vẽ.
"Tô tiểu thư không sao chứ?" Tô Tam trở tay đóng cửa lại, bước đến gần, ánh mắt nhịn không được xoay chuyển. Tới gần hắn mới phát hiện vậy mà có thể nhìn thấu qua xiêm y này, hai nụ mai hồng trước ngực nàng gắng gượng xuyên thấu qua xiêm y khiến người ta rốt cuộc không rời mắt được.
Tô Đào thấy tên gia đinh này dám dùng ánh mắt dâʍ ɖu͙© nhìn chằm chằm nàng không bỏ thì giận đến nỗi cả người run lên: "Ngươi mau đi ra! Không ra thì ta sẽ gọi người tới đó!"
"Gọi người? Gọi những hạ nhân khác tới xem tiểu thư ăn mặc y phục ẩm ướt câu dẫn nam nhân hả? Ta chỉ muốn quan tâm tiểu thư mà thôi, tiểu thư hà tất nổi trận lôi đình làm gì?
"Ngươi!" Tô Đào không nghĩ tới tên gia đinh này dám lớn mật như thế, nhất thời cũng hơi sợ hãi: "Ngươi, ta không sao, ngươi mau đi ra! "
"Tiểu thư đã té ngã trên đất không đứng dậy nỗi, sao lại không sao được? Để ta nhìn xem tiểu thư bị thương ở đâu!" Nói rồi Tô Tam xem xét trên dưới Tô Đào một lần, cuối cùng chỉ vào ngực nàng nói: "Nhất định là chỗ đó bị thương, nếu không sao sẽ có vết máu ánh ra được."
Nói chưa nói dứt lời thì bàn tay Tô Tam đã sờ đến, khi hắn phát giác một tay còn cầm chưa được thì không khỏi cảm thấy đại hỉ: "Tiểu thư xem chỗ này phồng lên rồi này, nhất định là té ngã sưng lên, ta tới giúp tiểu thư xoa xoa tiêu ứ. "
Tô Đào ưm một tiếng: "Ưm ~ không cần ~"
Tô Tam tự kéo vạt áo ra, thấy trên núi tuyết có hai nụ hồng mai đang run rẩy theo động tác tay của hắn. Chúng vừa đáng thương lại chọc người trìu mến, nhất thời hắn không nhịn xuống được nên dùng hai ngón tay bóp chặt, dùng sức xoa nắn.
"A ~ đau ~ đừng làm như vậy..."
"A không đau không đau, liếʍ thì sẽ không đau nữa."
Tô Tam nói rồi cúi đầu mυ'ŧ hai nụ hồng qua lại hai bên trái phải, mυ'ŧ đến kêu vang chùn chụt, lại còn thường xuyên kéo chặt chúng sau đó lại nhả ra một cái.
"A, không được không được." Tô Đào khó nhịn lắc đầu, cả mặt đều đỏ bừng, thậm chí không dám mở mắt nhìn hình ảnh dâʍ ɭσạи trước mặt. Trước đó nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình sẽ bị một hạ nhân ti tiện hút nhũ hoa, còn hút đến cả người tê dại.
Tô Tam hút vài cái rồi ôm chặt eo Tô Đào, để thân trên nàng hơi nâng lên. Môi lưỡi điên cuồng qua lại ở hai nhũ hoa, trong chốc lát kéo dài lưỡi liếʍ toàn bộ đôi gò bồng của nàng một lần, một hồi lại đột nhiên nhét một gò bồng khác vào trong miệng, dùng sức mυ'ŧ vào, còn lấy hàm răng cắn hai cái.