Tô Đào tự nhiên bắt đầu lo lắng, siết huynh đệ của Thanh Trúc chặt hơn.
“Ưʍ..." Thanh Trúc kêu lên một tiếng, tay còn đang che lại miệng Tô Đào, hạ thân bắt đầu không ngừng thọc vào rút ra. Nội tâm hắn đang rối rắm, phía dưới cắm càng thích thì hắn càng bực bội, hận không thể tìm một nơi không có ai để tận tình làm. Hắn tốt xấu gì cũng là hòa thượng Âm Nguyên Tự, nếu để người bắt gặp hắn đang tằng tịu với nữ tử ở nơi đất hoang thì chỉ sợ sẽ không ở Âm Nguyên Tự nổi nữa.
Nhưng bảo hắn rời đi thì hắn lại luyến tiếc cái miệng nhỏ chứa nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ phía dưới, khuôn miệng nhỏ phun da^ʍ ngữ bên trên, còn có cặp màn thầu tuyết trắng trước ngực nảy lên, thật là chỗ nào cũng ngon, chỗ nào cũng luyến tiếc.
“Hẳn là ngươi nghe lầm rồi. Đây là sau núi Âm Nguyên Tự, không nên có người phóng đãng đến tận đây.” Lại có một giọng nói khác.
Vậy mà có hai nam nhân đi tới bên này! Một người mặc thanh bào, một người mặc mặc bào, cả hai đều có dáng người đĩnh bạt, phong thần tuấn lãng.
Người nói chuyện đầu tiên còn nói thêm: “Không thể thế được, ngươi biết lỗ tai ta nhanh nhạy, mới vừa rồi rõ ràng là có tiếng nữ tử đang rêи ɾỉ, âm thanh uyển chuyển triền miên, ta tuyệt đối không có khả năng bỏ sót được.”
Phàm Mặc không khỏi nhíu mày, nói: “Chẳng phải Nghiêm Thư ngươi nói đến đây để gặp muội muội ta à, có thể nàng đang ở rừng đào phía trước đó.”
“Đợi lát nữa lại đến gặp cũng không muộn.” Nghiêm Thư gấp cây quạt lại, tự đi đến phía trước: “Ta muốn nhìn xem là nữ nhân nào không biết liêm sỉ đang kêu rên phóng đãng ở nơi thanh tĩnh này.”
Phàm Mặc bất đắc dĩ, đành phải đuổi kịp.
Thanh Trúc nghe được tiếng hai người nói chuyện, ngầm bực người này nhiều chuyện nhưng lại cũng không thể không rời đi. Lấy công lực của hắn thật ra có thể vô thanh vô tức rời đi, nhưng lại không mang tiểu kiều nương này cùng rời đi được.
Vậy nên hắn chỉ có thể ghé vào trên người nàng, lại liều mạng tàn nhẫn cắm mấy phen, mạnh đến nỗi Tô Đào nghển cổ kêu lên nhưng lại chỉ có âm thanh ô ô truyền ra từ giữa những ngón tay. Thân thể nàng ưỡn ẹo, thần sắc mê ly, trong lúc nhất thời lại tiết nước ra.
Thanh Trúc cảm giác được dưới thân điên cuồng vặn vẹo, càng không nỡ rời đi nhưng bất đắc dĩ hai người kia đã càng ngày càng gần nên hắn đành rút tiểu huynh đệ của mình ra chạy lấy người.
Sau khi Thanh Trúc rời đi, Tô Đào đã như một đống thịt mềm trượt xuống theo thân cây, lông mi rũ xuống, một mảnh xuân sắc hiện lên trên mặt tựa hồ còn thực cốt mất hồn dưới dư vị vừa rồi.
Thẳng đến khi chân của hai nam tử trưởng thành xuất hiện ở trước mặt nàng thì Tô Đào mới đột nhiên bừng tỉnh, hoảng loạn che lấy ngực. Thế nhưng nàng lại phát hiện váy và qυầи ɭóŧ của mình đều để lại ở nơi vừa rồi, nên đành phải khép chặt hai chân, run rẩy co rút sát vào nhau.
Trong lúc nhất thời, ba người im lặng không nói, tựa như còn có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề hỗn loạn.
Ánh mắt Nghiêm Thư rơi từ trên khuôn mặt mĩ nhan xinh đẹp xuống bộ ngực nghênh ngang, xiêm y đơn bạc vẽ ra đường cong như bảo tháp, đỉnh núi nhòn nhọn nhếch lên, hận không thể làm người xoa nắn đùa bỡn. Hắn lại nhìn theo xiêm y hỗn độn xuống dưới, tuy hắn kiến thức rộng rãi nhưng cũng đành phải nuốt nước miếng.