“Ai da ai da, nhẹ chút ~” Không biết khi nào Tô Đào đã ôm lấy đầu Thanh Trúc, chỉ cảm thấy đôi môi kia của hắn vô cùng ma lực, hút nàng vừa đau vừa ngứa, lại còn rất thoải mái.
Phát hiện thái độ Tô Đào đã mềm mỏng hơn, Thanh Trúc bóp đôi gò bồng của nàng, hạ thân bắt đầu đẩy vào một ít lại kéo ra một ít, động tác cũng không nhanh, chỉ dùng phân nửa côn ŧᏂịŧ cọ nàng.
Tô Đào không khỏi nhíu mày, lại cảm thấy còn có thể chịu đựng, đặc biệt dao động tần suất nhỏ đó lại móc ra không ít mật ngọt của nàng. Qυყ đầυ mượt mà cọ vào vách trong của nàng từng tí một, rất ngứa, bất tri bất giác chân nàng mở ra lớn hơn một ít, ngẫu nhiên còn sẽ xoắn mông phối hợp.
Thanh Trúc không khỏi thở ra một ngụm trọc khí: “Ưm ~ tiểu tao hóa, ngứa rồi đúng không? Muốn bần tăng dùng cự long của mình làm ngươi hết ngứa không?”
Tô Đào nhắm hai mắt lại, không để ý tới mấy lời bậy bạ xấu xa Thanh Trúc nói. Chỉ là hai chân nàng nhịn không được kẹp chặt eo hắn, hơi cọ xát, cửa động cũng theo đó siết chặt hơn.
“Hừ ~ thật chặt!” Thanh Trúc không nhịn xuống, đứng dậy nâng mông Tô Đào lên, đâm nguyên cây vào. Lực độ to lớn hướng lên trên phá mở toàn bộ thân thể Tô Đào rồi lập tức nàng lại bị kéo xuống hung hăng chơi đùa.
“Tiểu kỹ nữ thiếu thao này! Ai bảo ngươi siết chặt, ai bảo ngươi ôm tiểu huynh đệ của ta không bỏ! A! Ta thao chết ngươi!”
“A a a ~ không ~ a ~”
Tô Đào rốt cuộc nói không ra lời, chỉ có thể phát ra một vài âm thanh vô nghĩa. Hạ thân nàng bị thao vang lên tiếng bạch bạch, cự long đấu đá lung tung ở trong cơ thể nàng giống như muốn sáng lập một khoảng đất trời mới.
Thanh Trúc lại ôm hai chân nàng vào trong ngực, mông cũng được nâng lên một ít, côn ŧᏂịŧ vọt thẳng từ trên xuống dưới, cắm vào vừa sâu vừa tàn nhẫn.
“Ưm! A! “Tô Đào cảm thấy mình sắp bị đâm xuyên qua nên không khỏi giãy giụa, chỉ là hai chân nàng bị ôm chặt tránh không được, mông đong đưa giống như đang đón ý nói hùa. Cự long cứ thế lại cắm vào nhục huyệt của nàng từng chút một, đã cắm đến chỗ sâu nhất còn muốn đi vào bên trong, bức nước mắt nàng chảy xuống, nàng dùng sức lắc mạnh đầu.
“A a ~ bảo bối bảo bối, ngươi thật là một bảo bối mà, ta yêu ngươi muốn chết.” Thanh Trúc chơi cực kì sảng khoái, nhục huyệt vừa ấm vừa chặt, vô luận hắn cắm đến đâu thì những thớ thịt cũng sẽ ôm vòng quanh hắn, hắn hận không thể đẩy nguyên cây côn ŧᏂịŧ chôn sâu vào trong thân thể nàng.
Cắm chưa được một lát đã có vẻ sắp chịu không nổi, Thanh Trúc có du͙© vọиɠ muốn phun tinh, động tác chậm lại, nhìn chằm chằm gót chân nhỏ không ngừng run rẩy trong lòng ngực. Sau đó thế mà hắn lại cầm lòng không đậu bắt đầu ngậm lấy chân nàng.
“A ~”
Tô Đào run run, đá mấy cú lên mặt Thanh Trúc, thế mà đá văng hắn ra, côn ŧᏂịŧ cũng theo đó bật ra.
Cơ hội khó được, Tô Đào thoát đi khống chế đã lập tức muốn chạy, chỉ là tay chân nàng mềm mại vô lực, chỉ có thể dựa vào đám cây cối phía trước chạy đi.
Thanh Trúc vừa thấy nhục huyệt chạy, nơi nào chịu được. Hắn mang côn ŧᏂịŧ đuổi theo, không tới vài bước đã bắt được người về, hắn ép chặt nàng ở thân cây, nâng một chân nàng lên, nắm tiểu huynh đệ đẩy vọt vào lại.
“A ~”
Tô Đào mới kêu nửa tiếng thì lập tức đã bị Thanh Trúc che kín miệng.
“Ai? Hình như âm thanh từ bên kia truyền đến đúng không?”
Một giọng nam xa lạ đột nhiên truyền từ rừng cây bên kia đến.