Cặp đùi của nữ tử vừa dài vừa trắng, tựa hồ chiếm hơn nửa thân. Thứ hay nhất chính là nơi giao hợp của cặp đùi ngọc mà nàng đang che giấu, Nghiêm Thư cực kì chắc chắn chỗ kia không có một sợi lông nào, sạch sẽ như trẻ mới sinh. Chỗ kia ló ra trắng trẻo như linh ngọc thượng hạng làm người ta muốn ngậm trong miệng thưởng thức, liếʍ láp.
“Ngươi là người phương nào, vì sao một mình một thân tại đây?” Vẫn là Phàm Mặc phục hồi tinh thần lại trước, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, Nghiêm Thư cũng nhìn không ra cái gì.
Tô Đào dùng hai tay ôm chặt thân thể, nghe vậy nàng ấm ức đỏ mắt, nước mắt rơi xuống từng giọt: “Ta vốn theo mẫu thân tới dâng hương, nghe nói sau núi có rừng đào kiều diễm nên tới ngắm. Ai ngờ lại gặp đại sắc ma Thanh Trúc, hắn khinh nhờn ta tại đây.”
Sắc mặt hai nam nhân đều biến đổi, Nghiêm Thư lại đi lên phía trước một bước, mở miệng nói trước: "Bậy bạ! Thanh Trúc đại sư là quang tuệ đại sư được tiên đế chỉ dụ, phẩm hạnh cao khiết, sao lại làm ra việc vô sỉ hạ lưu này được! Nhất định là tiểu da^ʍ phụ ngươi và gian phu tằng tịu với nhau ở đây, sợ bị vạch trần nên mới bôi nhọ đại sư! “
“Ta không có!” Tô Đào cực kỳ ấm ức, cũng không màng che giấu bản thân, bàn tay nàng giơ ra chỉ vào mắt cá chân của mình: “Ta bị rắn độc cắn một cái, đấy. Sắc hòa thượng giúp ta hút máu độc ra, rồi lấy ta, lấy ta ~
“Lấy ngươi thế nào?”
“Ta..." Sau đó Tô Đào cũng nói không nên lời. Trong đầu nàng lại không ngừng nhớ tới hành động của Thanh Trúc, giữa chân không khỏi hơi ngứa, tựa như có dòng nước lại chảy ra. Nàng vội vàng khép chân lại, sợ người nhìn thấy.
Nghiêm Thư há miệng ra mới phát hiện mình nói lỡ, quả nhiên Phàm Mặc nhanh chóng nhìn hắn một cái, sau đó cúi người quan sát chân Tô Đào: "Để ta xem miệng vết thương."
Chỉ là miệng vết thương ở bên mặt trong, Phàm Mặc bất đắc dĩ kéo chân nàng ra một ít, Tô Đào hơi chần chờ nhưng cũng mở chân ra. Ấn tượng của nàng với nam tử mặt lạnh này khá hơn người phía sau rất nhiều, nghĩ đến chắc hắn là một chính nhân quân tử. Hơn nữa vừa nãy Thanh Trúc chỉ lo làm nàng, cũng không biết độc tố đã được thanh trừ sạch sẽ hay chưa, nếu không sao giờ cả người nàng còn bủn rủn chứ?
Phàm Mặc ngồi xổm xuống, thấy không rõ biểu cảm nhưng Nghiêm Thư phía sau lại lộ rõ bộ mặt. Trước đó hắn nghĩ thân trên nàng mỹ mạo như thế thì tiểu huyệt cũng sẽ cực mỹ, nhưng lại không nghĩ tới mê người đến mức này.
Nơi giao hòa giữa hai chân nàng hơi hé nở ra một mảnh hồng nhạt, màu sắc cực kỳ sạch sẽ, mềm mại như đóa hoa chớm nở rạng sáng lại có vài giọt sương rủ xuống, nó khiến miệng lưỡi người ta thèm thuồng, hận không thể cúi đầu liếʍ láp. Nếu dùng cự long đâm vào thì hai mảnh cánh hoa chỉ có thể run rẩy ngậm lấy nó, hình thù sẵn có cũng sẽ bị ép đến biến dạng, a ~ Nghiêm Thư nghĩ, tay không cấm vuốt nửa người dưới, côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ nhô lên, căng phồng đáy quần. Theo hắn xoa bóp thì nó nhìn có vẻ như có một con sâu lớn đang mấp máy trong quần áo hắn.
“A ~" Tô Đào bị dọa ngây người, vội vàng rút chân lại, cuộn lại thành một đoàn, hận không thể nhét người vào trong áo.
Phàm Mặc thu tay lại nhưng vẫn chưa đứng dậy: “Cô nương xác thật đã bị rắn cắn nhưng rắn kia lại không có độc, nghĩ đến hẳn là hòa thượng kia hoa ngôn xảo ngữ lừa cô nương. Cô nương yên tâm, danh tiết của cô nương gia quan trọng nhất, hai người chúng ta quyết định sẽ không lộ ra nửa câu với bên ngoài. Kế sách bây giờ vẫn là đưa cô nương trở về trước đã."