Đích Nữ Triệu Thị

Chương 13: Đồng ý cho nàng ra ngoài du ngoạn

Nhưng miệng của nàng quá nhỏ, dươиɠ ѵậŧ của hắn lại quá lớn.

Triệu Xu Ngọc mυ'ŧ mυ'ŧ liếʍ liếʍ một trận, cũng chưa có biện pháp hoàn toàn ngậm lấy qυყ đầυ sưng tím kia.

Ngược lại đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Triệu Hành Viễn hút không khí càng ngày càng nặng, biểu tình càng ngày càng thống khổ càng áp lực.

Rốt cuộc Triệu Xu Ngọc đã từ bỏ việc nuốt qυყ đầυ to lớn vào trong miệng, nàng hoạt động đầu lưỡi nhỏ đi liếʍ mυ'ŧ thân của gậy thịt, môi đỏ có cái lưỡi trơn trượt vô cùng, liên tục mυ'ŧ liếʍ gậy thịt của Triệu Hành Viễn, không tính là thông thuận, nhưng cũng tuyệt không thuần thục.

Có lẽ là hắn đã bị đói bị khát quá lâu, không bao lâu Triệu Hành Viễn đã thở hổn hển, phía trên côn ŧᏂịŧ cũng đã tràn ra một chút nước tinh.

Triệu Xu Ngọc thấy thế, có chút cười trộm lại có chút đắc ý, đại ca phản ứng rất kịch liệt a, xem ra đêm nay rất nhanh là có thể nghỉ ngơi.

Nghĩ như vậy, nàng càng thêm ra sức mυ'ŧ liếʍ, hai tay nhỏ cũng nghịch ngợm mà trêu đùa côn ŧᏂịŧ, cùng hai viên trứng chứa dương tinh, cũng được xoa nắn ở trong lòng bàn tay của nàng.

Rất nhanh Triệu Hành Viễn đã chịu không nổi, tiểu kiều nhi đã gãi đúng chỗ ngứa, động tác của nàng làm hắn sảng khoái lại khó chịu.

Mà nàng thấy hắn khó chịu, lại có chút đắc ý.

Triệu Hành Viễn sao lại không biết ngày thường chính mình đã xây dựng hình ảnh rất nghiêm túc đứng đắn, Tiểu Ngọc Nhi có thể tìm được biện pháp làm hắn không dễ chịu, nhất định sẽ rất đắc ý.

Nhưng việc giường chiếu, hiện tại lại khiến cho nha đầu này chiếm thượng phong, mai sau liền không còn sợ hắn sao?

Sợ là về sau gậy thịt của mình cắm sâu vào tiểu huyệt của nàng, hắn còn chưa có sảng sảng khoái khoái mà thọc mấy ngàn cái, nàng đã rầm rì rì mà muốn nghỉ ngơi.

Nghĩ như vậy, Triệu Hành Viễn càng thêm cảm thấy không thể quá mức nuông chiều nàng.

Cũng không hề kiềm nén du͙© vọиɠ của mình, bàn tay to chế trụ đầu của Triệu Xu Ngọc, đâm gậy thịt về phía trước, mạnh mẽ cắm vào cái miệng nhỏ của Triệu Xu Ngọc.

Triệu Xu Ngọc lập tức khó chịu đến nhíu mày, Triệu Hành Viễn lại không có ngừng lại mà cứ tiếp tục, trực tiếp đâm gậy thịt vào sâu trong cổ họng của Triệu Xu Ngọc.

Triệu Xu Ngọc khó chịu cực kỳ, khóe miệng sắp nứt toạc, mà yết hầu cũng giống như bị đâm xuyên qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng không ngừng nôn mữa.

Nàng đẩy đẩy, muốn từ trên người Triệu Hành Viễn bò lên.

Nhưng mà Triệu Hành Viễn lại chặt chẽ mà chế trụ đầu của nàng, gậy thịt to lớn còn đang không ngừng đẩy đưa.

Triệu Xu Ngọc không ngừng buồn nôn, chỗ sâu bên trong yết càng kẹp thật chặt.

Triệu Hành Viễn hô hấp càng ngày càng nặng, cũng biết muội muội không dễ chịu, cũng không có cố tình nhẫn nại, sau khi đưa đẩy mấy chục lần vừa sâu vừa cạn, Triệu Hành Viễn bỗng nhiên dùng sức rút ra gậy thịt, còn chưa rời khỏi cái miệng nhỏ của Triệu Xu Ngọc, đã bắn dương tinh.

Lập tức, Triệu Xu Ngọc ngoài miệng trên mặt, đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Nàng ngẩn người, vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ.

Vẫn là trước sau như một đều không thể ăn.

Triệu Hành Viễn nhanh như vậy đã bắn tinh ở trong miệng của muội muội, trong lòng của hắn có chút không cam lòng.

Nhưng nhìn khoé miệng của Triệu Xu Ngọc đã hơi hơi sưng đỏ, rốt cuộc nàng chỉ có mười hai tuổi, động tác mới vừa rồi của hắn đã quá mức thô lỗ.

Hắn có chút đau lòng lại có chút không cam lòng, Triệu Hành Viễn cuối cùng vẫn xuống giường, đi lấy nước tới, lau sạch sẽ cho Triệu Xu Ngọc.

Mệt mỏi nửa đêm, đổi lấy một lần ra cửa du ngoạn, Triệu Xu Ngọc trong lòng vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Trong lúc đại ca lau khô mặt cùng thân thể của mình, Triệu Xu Ngọc vui rạo rực mà tiến sát vào trong lòng ngực của Triệu Hành Viễn, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chỉ khổ Triệu Hành Viễn, du͙© vọиɠ mới phát tiết được một lần, nơi nào có thể đủ?

Nhưng hắn lại không đành lòng lăn lộn Triệu Xu Ngọc, thể thể nàng yếu ớt là thật, cho nên nàng mới được hắn nuông chiều từ nhỏ cho đến lớn, giam chặt bên trong tường cao của Triệu phủ.

Khi còn bé, nàng rất hay ốm vặt, bất quá theo tuổi tác ngày càng lớn, tính tình càng ngày càng hoạt bát, cũng không còn thường xuyên sinh bệnh.

Rốt cuộc lớn lên, giữ vẫn giữ không được, hắn vẫn nên thả nàng ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài, miễn cho về sau lại oán hắn.

Nghĩ như vậy, Triệu Hành Viễn trong lòng đã có so đo, không bao lâu liền ôm Triệu Xu Ngọc nhắm mắt ngủ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~