Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Xu Ngọc vẫn còn đang ngủ, Triệu Hành Viễn đã trở về sân của mình, rửa mặt chải đầu thay quần áo, chuẩn bị đi Hứa Châu bàn việc, vì đường khác xa nên phải đi trước 10 ngày.
Chuyện này không lớn nhưng lại thập phần quan trọng, là một trong bốn trang trại muối của Triệu gia ở Hứa Châu, Triệu Hành Viễn cần phải tự mình đi một chuyến.
Xưa nay muối dẫn đều nằm trong tay của quan phủ, thương nhân bình thường không thể tự ý mua bán muối.
Nhưng Triệu Hành Viễn tuổi còn trẻ lại rất có thủ đoạn, thông qua thân thích là Cao gia, hắn đã dùng rất nhiều chiêu số ở Cẩm Châu thành, hắn khơi thông nhân mạch ở kinh thành, bốn trang trại muối của Triệu gia đã được kinh doanh gần mười mấy năm, xuất hàng ra vào cũng không cần đi qua bất kì con đường trung gian nào.
Mặc dù lần này Triệu Hành Viễn đi ra cửa cũng không tính là xa, nhưng vừa đi vừa về ít nhất cũng mất một tháng.
Hắn còn chưa quên đêm qua đã đáp ứng cho Triệu Xu Ngọc đi ra ngoài chơi, cân nhắc một phen, liền gọi Hoắc Dực Khôn tới, kêu hắn bồi Tiểu Ngọc Nhi ra cửa.
Triệu Xu Ngọc ở trong khuê phòng ngủ đủ giấc, lúc tỉnh lại thì thời gian đã gần đến giữa trưa.
Đại ca sớm đã không còn ở trong phòng, Triệu Xu Ngọc duỗi người, cúi đầu nhìn áo khoác bằng tơ lụa mỏng manh ở trên người. Lỏng lẻo, cũng không có thắt dây, nhất định là đại ca trước khi đi đã mặc vào cho nàng.
Ngồi ở trên giường, Triệu Xu Ngọc gọi hai tiếng Tiểu Hạnh Nhi, lại không biết nha đầu Hạnh Nhi kia đã chạy tới nơi nào để lười biếng.
Nửa ngày không có ai đáp lại, trong phòng lại có địa long ấm áp, Triệu Xu Ngọc dứt khoát tự mình xuống giường, đi tới tủ quần áo nằm trong góc phòng để tìm đồ.
Cứ như vậy trên người nàng chỉ ăn mặc một áo khoác bằng lụa, hai đùi trần trụi, vểnh mông nhỏ trắng nõn, khom người tìm kiếm quần áo ở trong tủ.
Đây cũng chính là hình ảnh mà Hoắc Dực Khôn vừa đi vào đã nhìn thấy.
Triệu Xu Ngọc lấy ra áσ ɭóŧ cùng qυầи ɭóŧ, vừa xoay người, liền đυ.ng phải Hoắc Dực Khôn, bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Xu Ngọc bị dọa đến nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Hoắc Dực Khôn ngơ ngác nửa ngày, cái miệng nhỏ giật giật.
Hoắc quản gia, ngươi...
Lúc này ánh mắt của Hoắc Dực Khôn đang nhìn chằm chằm vào cặp mông to tròn kia, không có mặc qυầи ɭóŧ, chỉ được che bằng một áo khoác bằng lụa, nàng cong eo, vểnh mông tìm quần áo liền lộ ra một lỗ huyệt non mềm, còn ẩn ẩn kẹp lấy hoa môi đỏ thắm.
Hoắc Dực Khôn chỉ cảm thấy dưới bụng nóng lên, nhưng vẫn lạnh mặt, thẳng thắn nói:
Đại công tử phân phó buổi chiều mang tứ tiểu thư đi trại nuôi ngựa, nếu tứ tiểu thư không rảnh, cũng có thể để ngày khác lại đi.
Triệu Xu Ngọc vừa nghe, đôi mắt liền sáng.
Rảnh, tất nhiên là rảnh, Hoắc ca ca đợi ta, ta lập tức sẽ xong ngay.
Nàng nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hoắc Dực Khôn, xoay người chạy lộc cộc vào buồng trong.
Hoắc Dực Khôn bên tai còn quanh quẩn âm thanh nũng nịu kêu “Hoắc ca ca”, hắn nhắm mắt lại, ổn định hô hấp, sau đó nói:
Tứ tiểu thư không cần sốt ruột, ta sẽ chờ ở bên ngoài.
Không bao lâu, Triệu Xu Ngọc đã mặc xong quần áo, thu thập chỉnh tề.
Đẩy cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Hoắc quản gia đang chờ ở trong tiểu viện, nàng xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, đi đến trước mặt Hoắc Dực Khôn, mềm mại nói: “Hoắc quản gia, ta đã chuẩn bị xong.”
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa đi ra từ cửa Triệu phủ, chạy về hướng ngoại ô của Cẩm Châu thành.
Triệu Xu Ngọc cùng Hoắc Dực Khôn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Triệu Xu Ngọc có chút hưng phấn mà hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, Hoắc Dực Khôn thì bình tĩnh hơn nhiều, trong tay còn cầm sổ sách.
Xe ngựa một đường chạy chậm, Triệu Xu Ngọc ngồi trong xe ngựa cũng rung lắc theo.
Cũng không biết có phải nàng đã bị ảo giác, luôn cảm thấy hôm nay xe ngựa đặc biệt xóc nảy, mà bên trong xe ngựa này cũng đặc biệt nhỏ, nhỏ đến mức nàng cùng Hoắc quản gia đều thân cận chân dán chân, đoan đoan chính chính ngồi, mới sẽ không đυ.ng đến đối phương.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~