Hiện tại, tới Tiểu Ngọc Nhi đến thỏa mãn đại ca một chút đi.
Giọng nói của Triệu Hành Viễn còn chưa hết, hắn đã giữ chặt lấy đôi tay mềm mại của Triệu Xu Ngọc phủ lên chính côn ŧᏂịŧ đang ngẩng đầu cầu an ủi của mình mà chuyển động.
Triệu Xu Ngọc giờ phút này vẫn còn mệt, không muốn mệt thêm một lần nữa.
Chậm rãi tay của nàng cũng không còn lực, nàng còn chu cái miệng nhỏ kiều khí nói:
- Hành Viễn ca ca, tay của Ngọc Nhi mỏi.
Hai tay nhỏ của nàng đến nước rửa bát còn chưa đυ.ng qua, nói chi đến những việc làm lụng vất vả, vậy sao lại mỏi?
Triệu Hành Viễn nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết nha đầu này là sướиɠ đến sảng đầu, giờ lại lười đến hầu hạ hắn.
Được a, nếu tay của Ngọc Nhi đã mỏi, vậy đổi qua một chỗ khác mà hầu hạ ca ca đi.
Dứt lời, Triệu Hành Viễn cởi hết quần áo ở trên người xuống, lộ ra thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở trước mặt Triệu Xu Ngọc.
Cơ bắp hữu lực, da thịt màu nâu đồng. Cơ thể mang đầy hoocmon giống đực cứ thế được triển lãm ở trước mặt Triệu Xu Ngọc.
Nhưng Triệu Xu Ngọc chỉ híp mắt lười nhác mà nhìn thoáng qua. Theo bản năng mà kẹp chặt hai cái, liền ghé vào gối mềm, bắt đầu ngủ gật.
Đúng là con mèo nhỏ đã ăn no, nghe mùi cá cũng không thèm ngẩng đầu.
Làm "con cá" kia vô cùng sốt ruột a.
Triệu Hành Viễn nhìn bộ dáng Triệu Xu Ngọc không có phản ứng, lập tức cảm thấy đều là tại mình, ngày thường quá mức cưng chiều nàng. Bất luận là dưới giường hay trên giường, tiểu yêu tinh này lúc cần hắn liền nài nĩ cầu tình rất ra sức, thế mà bây giờ liền bày ra bộ dáng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Chiều nay, không phải Tiểu Ngọc Nhi nói muốn cùng nhị ca ca cùng tam ca ca của ngươi ra ngoài chơi sao?
Triệu Hành Viễn đĩnh dươиɠ ѵậŧ ở dưới háng, lười nhác mở miệng.
Triệu Xu Ngọc vừa nghe, liềm giương mắt lên nhìn về phía Triệu Hành Viễn, cũng không dám tin tưởng ngay lập tức.
Không phải Hành Viễn ca ca đã nói Ngọc Nhi qua mười bốn tuổi mới có thể quang minh chính đại đi ra phủ chơi sao?
Triệu Hành Viễn thở dài.
Đại ca không phải không muốn cho ngươi ra ngoài. Nhưng thời điểm Ngọc Nhi sinh ra vừa yếu ớt vừa nhỏ nhắn, nhất định phải ở trong phủ dưỡng mới được.
Triệu Xu Ngọc lại không để mình bị đẩy vòng vòng, bẹp bẹp miệng, lại quay đầu đi không thèm nhìn Triệu Hành Viễn nữa, còn hừ hừ nói:
Hành Viễn ca ca chính là bất công, buổi chiều mới nói sợ những người ngoài phủ ăn hϊếp Ngọc Nhi, hiện tại lại nói Ngọc Nhi thể nhược, hừ, Ngọc Nhi nơi nào yếu hửm?
Kiều kiều hừ hừ, mềm như bông, ngọt ngào muốn chảy thành nước.
Lúc này gậy thịt dưới thân Triệu Hành Viễn đã trướng đến không chịu nổi. Thật sự không thể tiếp tục kiên nhẫn lý luận cùng Triệu Xu Ngọc.
Nghĩ nghĩ, ngẫu nhiên thả nàng đi ra ngoài chơi một chút cũng không gây ra nguy hiểm gì, chỉ cần phái người cẩn thận nhìn chằm chằm là được.
Ý niệm vừa buông lỏng, liền nói ra khỏi miệng.
Được được được, chỉ cần Ngọc Nhi thõa mãn đại ca, ngày mai liền thả ngươi đi ra ngoài chơi.
Lời vừa thốt ra, hai mắt của Triệu Xu Ngọc đã lập tức sáng lên.
Đại ca, lời này muội có thể tin chứ?
Triệu Hành Viễn lười biếng mà nằm xuống giường, dươиɠ ѵậŧ dưới háng ngẩng cao đầu, cứng như giã chày, hắn cười liếc mắt nhìn Triệu Xu Ngọc.
Tất nhiên là thật sự, ta đã từng lừa gạt Ngọc Nhi chưa?
Có thể làm đại ca nhả ra là một việc không dễ dàng gì. Tuy có chút mệt, nhưng Triệu Xu Ngọc vẫn ngồi dậy chủ động bò đến giữa hai chân Triệu Hành Viễn.
Hành Viễn ca ca muốn Ngọc Nhi làm như thế nào?
Chớp chớp đôi mắt to vô tội, Triệu Xu Ngọc nũng nịu mở miệng.
Triệu Hành Viễn ánh mắt phát ám, đỉnh đỉnh hông, quơ quơ côn ŧᏂịŧ cao chót vót.
Ngọc Nhi hé miệng, hôn hôn nó, giống như hồi nãy ngậm lấy ngón tay của ca ca, dùng sức mυ'ŧ nó.
Lúc này Triệu Xu Ngọc mới đem tầm mắt dừng ở đồ vật giữa hai chân Triệu Hành Viễn. Nó vừa thô dài còn dữ tợn, sưng to đến phát tím, qυყ đầυ đặc biệt lớn, cái miệng nhỏ của nàng sao có thể ngậm được. Mỗi lần liếʍ mυ'ŧ gậy thịt của đại ca ca, nàng đều làm việc hết sức vất vả.
Hai tay nhỏ nắm chặt lấy, vật kia liền ở trong tay nàng nhịp đập, Triệu Xu Ngọc vươn đầu lưỡi phấn hồng thử liếʍ liếʍ ở trên đỉnh qυყ đầυ.
Triệu Hành Viễn kêu lên một tiếng, đôi mắt sung huyết, đỏ rực mà nhìn chằm chằm nàng.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Hành Viễn, Triệu Xu Ngọc mở cái miệng nhỏ nỗ lực mà ngậm lấy đại qυყ đầυ kia.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~