Vào giây phút ông chú trung niên này mở miệng, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Nhất là Tiêu Khả Thượng, thế nhưng, thân thể của anh ta vẫn đang không nhịn được mà run lên. Vừa rồi ánh mắt Cố Thiên Tình nhìn anh ta, loại hận thù kia, khiến anh ta gần như cho là mình đang ở trong địa ngục!
Thật là đáng sợ!
Tiêu Khả Thượng nhìn về phía Cố Thiên Tình, cô sớm đã trở lại là dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi kia mắt, đôi mắt đẹp khiến cho người ta kinh diễm, khiến cho người ta run sợ kia, sớm đã không có vẻ đáng sợ vừa rồi nữa, thế nhưng Tiêu Khả Thượng vẫn không cách nào quên được ánh mắt vừa rồi, đến mức tiếp sau đó biểu hiện hoàn toàn thất thường.
Thẳng đến khi phỏng vấn kết thúc, tất cả mọi người đều không thể quên được biểu hiện của Cố Thiên Tình vừa rồi.
Tiêu Khả Thượng đuổi theo Cố Thiên Tình ra ngoài nói: "Cố Thiên Tình, cô lợi hại quá! Làm sao mà cô làm được như vậy!"
Cố Thiên Tình nhìn về phía Tiêu Khả Thượng, im lặng nói: "So với cái này, anh hẳn là càng nên quan tâm chính mình nhỉ?" Cô nhớ kỹ anh ta lại biểu hiện chẳng ra làm sao cả.
Tiêu Khả Thượng cười nói: "Tôi? Tôi không sao! Nhanh lên, cô mau nói cho tôi biết, cô đã làm như thế nào?! Chính là tình cảm biến hóa mãnh liệt như vậy, hơn nữa, tôi cảm giác loại hận ý vừa rồi kia, giống y như thật!"
Cố Thiên Tình nhìn nụ cười xán lạn của anh ta, thản nhiên nói: "Nếu như chúng ta còn có thể gặp lại, có lẽ tôi sẽ cân nhắc nói cho anh nghe."
Nói xong, Cố Thiên Tình quay người rời đi.
Đang đi ra tới tầng thứ hai mươi mốt, trợ lý phỏng vấn đã chờ từ trước đưa cho cô một phong thư.
Mỗi một người kết thúc phỏng vấn, đều sẽ nhận được một phong thư. Ở trong phong thư này, chứa vận mệnh tương lai của mỗi người.
Cố Thiên Tình rút tấm thẻ trong phong thư ra, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tiêu Khả Thượng nhìn thấy Cố Thiên Tình cầm phong thư, muốn xông tới nhìn kết quả của cô, cổ áo lại bị một bàn tay thon dài kéo lại, nhấc lên...
Bàn tay của người đàn ông có những khớp xương ngón tay rõ ràng tay, thon dài xinh đẹp, lại không mất đi vẻ cứng cáp, dáng người của anh lại anh tuấn kinh người. Anh đứng đấy, nghiêm nghị đến mức khiến cho người ta kính sợ; ánh mắt của anh lãnh khốc, uy mà không phát, phía sau anh tất cả các cán bộ cao cấp đứng thành hai hàng, cung cung kính kính, một câu không dám nói.
Chỉ cần người đàn ông này còn ở đây, không thể nghi ngờ đều sẽ trở thành tiêu điểm toàn trường.
Mà bây giờ, anh công nhiên túm áo một người, cũng không có bất kỳ người nào dám bày tỏ gì.
Tiêu Khả Thượng quay đầu, sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như thiên thần, anh tuấn bức người, mặt cũng lập tức nhăn thành một đám, lắp bắp nói: "Anh..."
Xong, lần này chết chắc rồi.
"Biểu hiện rất mất mặt, vừa rồi biểu diễn càng mất mặt." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng hoa lệ như thần tuyên án, khiến cho người ta run rẩy không thôi.
"Anh, anh, anh cũng nhìn thấy màn biểu diễn vừa rồi!"
"A, bây giờ em còn rảnh rỗi quan tâm biểu diễn?"
Tiêu Khả Thượng nhìn gương mặt có thể xưng là kiệt tác của Chúa trời đang cong cong khóe miệng trước mắt kia, da đầu lập tức run lên: “A! Anh ơi, bỏ qua cho em đi!"
Tiêu Khả Thượng cầu khẩn, nhưng vẫn bị người ta kéo đi không lưu tình chút nào như cũ, anh ta cẩn thận mỗi bước đi, hi vọng Cố Thiên Tình có thể giải cứu mình, đáng tiếc, Cố Thiên Tình căn bản ngay cả quay đầu cũng không có.
Cố Thiên Tình nghe được động tĩnh sau lưng, ngoại trừ không muốn tự dưng trêu chọc phải người bên ngoài không cần thiết, cũng còn bởi vì lúc cô đi vào thang máy liền đυ.ng phải ngay An Lợi Kiệt.
Cố Thiên Tình không tự giác nắm chặt tay lại, chỉ có thể ép cho mình không nhìn tới anh ta, mới không để lộ nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm ra.
An Lợi Kiệt cũng không để ý tới Cố Thiên Tình đang đi vào thang máy, mặc dù bóng lưng nhìn không tệ, nhưng dù sao thì giới văn nghệ luôn luôn không thiếu mỹ nữ, nhất là mỹ nữ ngã vào lòng.
An Lợi Kiệt nói với trợ lý bên cạnh: "Đáng tiếc, Cố Vũ Phỉ này tôi trông cũng là người kế tục không tệ, chính là không phát huy tốt."
"Hắc hắc, đạo diễn An, chỉ cần ông coi trọng, có phát huy tốt hay không thì có quan hệ gì." Nói xong, trợ lý lại nhỏ giọng nói: "Vừa rồi, cô ta đặc biệt để lại số điện thoại, muốn tôi có cơ hội thì giao lại cho đạo diễn An đó." Nói rồi, trợ lý đưa ra một tờ giấy.
An Lợi Kiệt nhận lấy, trên tờ giấy còn truyền đến mùi hương nhàn nhạt.
Anh ta cười, thu hồi tờ giấy, nhìn ảnh chụp trên hồ sơ của Cố Vũ Phỉ, trong ánh mắt che giấu sự tham lam nói: "Cậu nói lời này, nếu để cho người khác nghe được, lại cho là tôi có mục đích riêng."
Trợ lý ở bên cạnh cười không ngừng, cả hai đều biết ý cười hèn mọn đó là gì.
Cố Thiên Tình nghe được cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng.
Thật sự đúng là tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ khốn nạn!
Vừa thấy nhau đã vừa ý!
Cố Thiên Tình nhìn không muốn trông thấy An Lợi Kiệt một chút nào nữa, chỉ cảm thấy buồn nôn, vừa đến tầng dưới cùng liền lập tức bước nhanh ra khỏi thang máy rời đi.
Lúc Cố Thiên Tình đi qua, An Lợi Kiệt vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy ngay mặt của cô, trong mắt lập tức không che giấu được sự kinh diễm.
"Vừa rồi cô bé kia là ai?"
"Ai ạ?" Trợ lý hiếu kì.
An Lợi Kiệt đá anh ta một cước, nói: "Đi dò tra, hôm nay tổ 2 phỏng vấn có những ai, tôi muốn nhìn tư liệu."
"Đạo diễn An yên tâm, tôi lập tức liền đi làm!"
Cố Thiên Tình vốn muốn đi ra ngoài tản bộ một vòng hãy trở về, nhưng gặp được An Lợi Kiệt khiến cô cảm thấy quá bực bội, dứt khoát trực tiếp trở về nhà.
Thế nhưng cô vừa mới vào trong nhà, đã lập tức bị Cố An Thành sốt ruột kéo qua lại chất vấn: “Thiên Tình, con đã đi đâu?! Vũ Phỉ nói, hôm nay con căn bản không hề đi phỏng vấn!"
"Chị, chị cũng không cần cãi chày cãi cối, nhanh nhận lỗi với cha đi: “Cố Vũ Phỉ vừa tỏ ra sốt ruột và không đành lòng, ánh mắt lại vô cùng đáng thương, nói: "Lúc em đi phỏng vấn đều không nhìn thấy chị, nhất định là chị không có đi phỏng vấn."
"Thiên Tình, con làm cha tức chết rồi! Làm cha quá thất vọng!"
"Đúng vậy, chị, cha và em đặt hi vọng rất lớn vào chị, thế nhưng chị lại không có đi phỏng vấn, chị có biết chị như này khiến cha đau lòng cỡ nào không?"
Cố Thiên Tình nhìn Cố An Thành ngồi trên ghế, dáng vẻ tức hổn hển, vội nói: "Cha, cha nghe con nói, con..."
"Chị, chị còn không mau nhận sai!" Cố Vũ Phỉ ở một bên tích cực nói.
"Tôi không có sai, tại sao phải nhận?"
"Cha, cha nhìn Thiên Tình, chị ấy không đi phỏng vấn, còn cảm thấy lẽ thẳng khí hùng, chị ấy đã hoàn toàn quên đi kỳ vọng của cha đối với chị ấy, chị ấy quá không hiểu chuyện rồi!"
Cố An Thành tức giận đến mức đỡ lấy l*иg ngực của mình, tức giận đến độ tay lập tức phát run, nói: "Thiên Tình, bây giờ con quỳ xuống cho cha!"
"Cha, con..."
"Quỳ xuống!"
"Chị! Còn không mau quỳ xuống!"
Cố Thiên Tình nhìn dáng vẻ của cha mình, lập tức quỳ xuống, trong lúc quỳ xuống, cô nhìn thấy trong mắt Cố Vũ Phỉ lóe lên vẻ đắc ý vô cùng rõ ràng.