Cố Thiên Tình hít sâu, không tự giác siết chặt nắm tay.
Ở kiếp trước, cô còn chưa được phỏng vấn đã bị phán thua cuộc, phỏng vấn như này cũng là lần đầu tiên cô được trải qua.
Giải trí Hoàn Vũ là công ty quản lý tốt nhất trong ngành giải trí ở Hoa Hạ, có thể bước vào công ty quản lý này làm việc, tương đương với có một nửa sự bảo đảm sẽ thành danh. Lại thêm thực lực của Cố Thiên Tình, chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ nổi tiếng.
Cố Thiên Tình, cố lên!
Cố Thiên Tình hít thở sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại sảnh phỏng vấn.
Tiến vào đại sảnh phỏng vấn, lập tức trông thấy ba tấm gương lớn che hết ba bức tường. Người đứng trước gương trở nên vô cùng nhỏ bé. Sàn nhà được trang trí sắc vàng, bốn góc là tám cái loa, đỉnh đầu là các loại đèn hoa mỹ đủ màu sắc.
Bức tường duy nhất không có tấm gương nào, bảy người đại diện ngồi thành một hàng dài.
Nghe nói hôm nay đến phỏng vấn tuyển người, bao gồm cả người đại diện của mấy nhãn hiệu lớn của Hoàn Vũ. Thế nhưng ở kiếp trước Cố Thiên Tình mới chỉ gặp qua hai người trong đó, cũng chỉ là vội vã vài lần, căn bản không biết người mà cô đối mặt chính là người đại diện cấp vương bài rất có trọng lượng.
Lại nói tiếp, người lần này có thể tới tham gia phỏng vấn, đều là được Hoàn Vũ chọn từ trong danh sách bồi dưỡng nghệ sĩ của từng trường học trên cả nước đề cử, nói là trong trăm có một đều không đủ. Xét về mỹ mạo, có hai người có thể đọ với Cố Thiên Tình, lại thêm tài nghệ, thực lực của mọi người liền càng khó dò hơn. Mà nhóm thứ nhất cùng nhóm thứ hai cộng lại, tổng cộng mặc dù chỉ có mười tám người, nhưng số người trúng tuyển trong đó lại không có ai biết.
Có thể là một người, cũng có thể là hai người, thậm chí có thể là không có ai.
Điều kiện tuyển chọn của Hoàn Vũ, cùng với mấy công ty quản lý lớn khác, đầu tiên là gương mặt, điểm này Cố Thiên Tình là có lòng tin; tiếp theo là tài nghệ và hình thể, cái sau Cố Thiên Tình không lo lắng, hình thể cô thế nhưng là đại học khổ cực luyện tập mới có được, thế nhưng ở phương diện tài nghệ, Cố Thiên Tình lại hơi khẩn trương một chút.
"Mọi người tới rút thăm đề bài một chút." Một trợ lý cầm tài liệu mở miệng.
Chín người đều lên trước rút đề mục, đến phiên Cố Thiên Tình, cô trấn định đi đến trên đài, rút từ trong hộp ra một tờ giấy.
“Vì yêu sinh hận.”
Đơn giản bốn chữ, lại cần năng lực biểu diễn cực cao. Cố Thiên Tình nắm chặt tờ giấy, đã bắt đầu chuẩn bị ấp ủ cảm xúc.
"Cô tới trước."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, Cố Thiên Tình kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy một ông chú trung niên cắt kiểu tóc Địa Trung Hải ngồi ngay chính giữa nhấc tay chỉ vào cô.
"Cố Thiên Tình, vậy thì cô tới trước đi." Trợ lý đứng bên cạnh điểm danh mở miệng, đồng thời nhịn không được nhìn ông chú trung niên kia một chút.
Người này thế nhưng là người đại diện có uy quyền nhất ở Hoàn Vũ… ngoại hiệu là "Tống Diêm La" đấy, người mới này, thật đúng là vận khí tốt.
Hi vọng cũng có thể có thực lực tương ứng, nếu không uổng phí mất tướng mạo kia.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Cố Thiên Tình, trong đó có hâm mộ, có chờ mong, có ghen ghét, có xem thường.
Mặc dù Cố Thiên Tình khẩn trương, nhưng trên mặt cô vô cùng trấn định, nói: "Đề bài của tôi là vì yêu sinh hận, tôi cần một người phối hợp cùng tôi."
Khóe miệng của ông chú trung niên kia bỗng nhúc nhích, tiện tay lười biếng chỉ vào một nam sinh trong đám học viên, nói: "Liền cậu đi."
Người bị điểm tên kia chính là một nam sinh dáng dấp trắng trắng nộn nộn, mặt baby, nhìn không đến mười tám tuổi, là loại tiểu bạch kiểm điển hình. Bị gọi tên, anh ta có vẻ hơi khẩn trương. Thế nhưng khi nhìn đến Cố Thiên Tình nở nụ cười nhàn nhạt với mình xong, anh ta không tự giác bình tĩnh lại.
Anh ta cũng nở nụ cười theo, vô cùng đáng yêu, lập tức cũng làm người ta cảm thấy rất thân thiết, rất sạch sẽ.
"Tiêu Khả Thượng, cậu phối hợp với Cố Thiên Tình biểu diễn một chút đi." Trợ lý cố ý nói tên ra, khiến cho người đại diện đối chiếu cùng tư liệu. Dù sao, thì thân phận của Tiêu Khả Thượng này thế nhưng là rất đặc thù.
"Bắt đầu đi." Ông chú trung niên nói xong, dựa lưng vào ghế, đốt một điếu thuốc bắt đầu nhìn hai người biểu diễn.
Mới đầu, ông ta còn buồn bực ngán ngẩm, dần dần, khói trong tay ông ta không động, ánh mắt cũng biến thành sắc bén.
"Anh vẫn yêu em sao?" Cố Thiên Tình cong môi cười, trong mắt lộ ra tình cảm, nhưng thần sắc lại làm cho người ta cảm thấy cô đơn đau lòng.
Lúc đầu Tiêu Khả Thượng muốn nói "Không yêu", thế nhưng lời nói đến miệng, lại không tự giác biến thành: “Yêu."
Tiêu Khả Thượng vừa nói, Cố Thiên Tình đột nhiên cười lên tiếng.
Giọng nói của cô thanh thúy êm tai, lộ ra sự vui vẻ, làm cho tất cả mọi người cũng nhịn không được bật cười theo cô. Thế nhưng thời gian dần trôi qua, tiếng cười kia lại trở nên vô cùng bí ẩn, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự kìm nén ẩn trong đó, loại hận thù kia, loại thù hận đến cực hạn, lộ ra sát ý!
"Em cũng yêu anh, cho nên…” Cố Thiên Tình vừa thu lại nụ cười, đi đến trước mặt Tiêu Khả Thượng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào anh, từng chữ nói ra là dùng khẩu hình để nói: "Anh đi chết đi!"
Tiêu Khả Thượng mở to hai mắt.
Người xung quanh nhìn Cố Thiên Tình biểu diễn cũng không nhịn được mở to hai mắt.
Trước mắt, bọn họ dường như thấy được quá trình một cô gái si tình tuyệt đối, cuối cùng biến thành nữ ma đầu, đau lòng, khó chịu, thậm chí có thể cảm nhận được sự thù hận của cô.
Tiêu Khả Thượng không nói nổi một câu nào, chỉ biết nhìn Cố Thiên Tình.
"Anh..."
Tiêu Khả Thượng mấp máy môi hồi lâu cũng chưa nói ra được một chữ, lúc này, ông chú trung niên Tống Diêm La đột nhiên mở miệng, ông ta hít một ngụm lớn gần như là muốn hút hết khói trong tay: "Ngừng, kế tiếp."