Ảnh Hậu Trọng Sinh Đến Thượng Vị

Chương 7: Thấy được thành tích

Cố Thiên Tình nói: "Cha, coi như cha muốn trách cứ con, con cũng hi vọng cha nghe con giải thích trước."

Cố An Thành cũng không tin, cô con gái lớn mà mình thương yêu nhất lại trái lời không tham gia đủ phỏng vấn, ông ngồi trên ghế, nói: "Được, cha nghe con giải thích."

Gương mặt Cố Vũ Phỉ lộ ra vẻ chê cười.

Dưới cái nhìn của cô ta, cùng lắm thì Cố Thiên Tình đây là đang vùng vẫy giãy chết thôi.

Liền xem như cô nói đến toạc môi, Cố An Thành cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô, đến lúc đó Cố An Thành nhất định sẽ thất vọng về Cố Thiên Tình đến cực điểm, sau đó sẽ chuyển hết hi vọng lên người mình. Nghĩ đến kết cục của Cố Thiên Tình, Cố Vũ Phỉ không nhịn được cong khóe miệng lên.

"Cha, cha xem cái này một chút đi." Cố Thiên Tình đem đưa phong thư đựng kết quả phỏng vấn cho Cố An Thành.

"Đây là cái gì?"

Nhìn thấy bên trên phong thư ghi bốn chữ"Giải trí Hoàn Vũ", sắc mặt Cố Vũ Phỉ đột biến.

Cố An Thành rút tấm thẻ bên trong ra.

"Thiên Tình, hôm nay con đi phỏng vấn đã được thông qua?!" Cố An Thành vui mừng đứng lên.

"Vâng, cha, con đã thử vai và được thông qua."

"Lại đây! Thiên Tình, con mau đứng dậy!" Cố An Thành cầm tấm thẻ, nhìn chữ vàng óng ánh ở trên, kích động đến gần như là muốn khóc: "Thiên Tình, con không khiến cho cha thất vọng, là cha hiểu lầm con rồi. Vũ Phỉ, tại sao con lại nói lung tung!"

Cố Vũ Phỉ nghe Cố An Thành nói xong, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cô ta đoạt lấy tấm thẻ kia, nhìn hai chữ "Thông qua" vàng óng ánh phía trên, chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

"Không thể nào!" Cố Vũ Phỉ nói: "Cố Thiên Tình, chị không thể nào lại thông qua phỏng vấn được!"

Bốp!

Cố Vũ Phỉ vừa mới dứt lời, Cô An Thành đã vung một bàn tay tới!

"Cha..." Cố Vũ Phỉ bụm mặt, nước mắt lập tức rơi, điềm đạm đáng yêu.

"Vũ Phỉ, chẳng lẽ con không hi vọng chị gái của mình thông qua phỏng vấn sao?" Cố An Thành cầm tấm thẻ, khó thở chất vấn.

Cố Thiên Tình khẽ nhếch khóe miệng, một cái tát này nếu như Cố An Thành không đánh, cô cũng sẽ đánh.

Ở kiếp trước, cái bạt tai này thế nhưng lại rơi lên mặt của cô.

Một thế này, cô cũng muốn để Cố Vũ Phỉ nếm thử tất cả khuất nhục mà cô đã từng phải nhận.

"Đúng vậy, Vũ Phỉ, chẳng lẽ, em không hi vọng chị thông qua phỏng vấn sao?" Cố Thiên Tình mở miệng.

Cố Vũ Phỉ lúc này mới giật mình, vừa rồi bản thân đã phản ứng quá kích, nếu như bị Cố An Thành nhìn ra cái gì, không cho cô ta tiền mua quần áo phỏng vấn nữa, vậy thì không xong rồi.

"Cha, con không phải có ý kia, con, con chỉ là quá vui mừng thay chị gái thôi, cha, chị gái, em xin lỗi, là em quá kích động, để hai người hiểu lầm."

Cố An Thành nhìn dáng vẻ đáng yêu của Cố Vũ Phỉ, còn cả vệt bàn tay đỏ ửng trên mặt nữa, khẩu khí bớt căng thẳng hơn: "Vũ Phỉ, nếu biết sai, về sau không nên nói lung tung nữa."

"Cha, con không có nói lung tung."

Cố Thiên Tình khẽ nhếch khóe miệng, che đi đôi con ngươi lạnh lùng đến đáng sợ: “Vũ Phỉ, chị thấy rất kỳ quái, vì sao em khăng khăng chắc chắn chị không có khả năng thông qua phỏng vấn vậy?"

Cố Vũ Phỉ nhìn tấm thẻ, cô vẫn chưa thể tin Cố Thiên Tình được thông qua phỏng vấn.

Không thể nào, Cố Thiên Tình tuyệt đối là không dậy nổi.

Cho nên, rất có thể chính là… đây là chính cô làm giả mà ra.

Dù sao thì lần này chỉ là phỏng vấn mà thôi, dù cho được thông qua, thì cũng không có nghĩa là về sau Hoàn Vũ nhất định sẽ thuận lợi ký kết hợp đồng với nghệ sĩ.

Không sai, nhất định là bởi vì điểm này, cho nên Cố Thiên Tình mới làm bộ! Đến lúc đó dù cho không được ký kết, Cố An Thành cũng sẽ không trách cô cái gì.

Cố Thiên Tình, cô muốn vạch trần chính mình sao!

Cố Vũ Phỉ lập tức hùng hồn nói: "Bởi vì sáng hôm nay chị căn bản không đến kịp giờ phỏng vấn, lúc em đi vào phỏng vấn cũng không trông thấy chị!"

"A, vì sao chị đây lại không đến kịp buổi phỏng vấn?"

Cố An Thành cũng kỳ quái nói: "Đúng vậy, Vũ Phỉ, vì cái gì con khăng khăng nói Thiên Tình không đến kịp buổi phỏng vấn?"

"Bởi vì lúc con ra cửa, Thiên Tình căn bản vẫn chưa rời giường!" Cố Vũ Phỉ nhất thời thốt ra.

Cố An Thành kinh ngạc nói: "Thiên Tình, Vũ Phỉ là có ý gì?"

"Đúng vậy, Vũ Phỉ, em đang nói cái gì đấy?" Cố Thiên Tình nhìn Cố Vũ Phỉ, ánh mắt thẳng thắn áp bức cô ta, nói: "Vì sao mà chị lại không dậy nổi? Vũ Phỉ, em kiên định như thế, là bởi vì em không hề gọi chị dậy, hay là bởi vì em đã làm gì việc không thể lộ ra ngoài?"

"Không có, con không có! Cha, con có gọi mà, xin cha hãy tin con! Là bởi vì, bởi vì..."

"Là bởi vì tối hôm qua thuốc em đưa cho chị uống căn bản chính là thuốc ngủ đúng hay không!!"

"Không phải! Em không có!" Cố Vũ Phỉ quá sợ hãi, hoảng hốt giải thích: "Chị, chị nghe em nói, đó là vì đề phòng chị bị cảm nên em mới đưa cho chị uống!"

"Vũ Phỉ! Con thật sự lấy thuốc ngủ đưa cho chị gái con uống?!" Cố An Thành một mặt không dám tin: “Con biết rõ chị gái mình hôm nay có phỏng vấn, mà còn để chị uống thuốc ngủ, con đến cùng muốn làm cái gì!"

"Cha, con..."

"Con quỳ xuống cho cha!"

Cố Vũ Phỉ vừa bị Cố An Thành quát, chân đã mềm nhũn, bộp một tiếng lập tức quỳ xuống!