Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 39

Thế mà đáp ứng rồi, Hướng Nam hơi bất ngờ, vì trước giờ Bùi Mẫn cho cậu ấn tượng là hơi nóng nảy, cậu nhìn ra được Bùi Mẫn không phải tình nguyện làm người ở dưới, hơn nữa hẳn là anh có đại vị khá cao ở bên ngoài, chỉ có người khác chiếu cố anh, nào có chuyện anh chiếu cố người khác.

“Chỗ kia.” Hướng Nam chỉ chỉ mép giường, mép giường lộn xộn có cặp dép lê doraemon xanh quen mắt kia.

Bùi Mẫn khập khiễng cầm dép lê, khom lưng đặt dưới chân Hướng Nam: “Đi vào.”

Bởi vì khom lưng nên áo dán lên người, phác họa ra bả vai rộng lớn rắn chắc với vòng eo nhỏ, đi xuống là mông cong tròn, dáng người thật sự là một chữ tuyệt.

Đặc biệt là anh hơi ngẩng đầu, cái liếc nhìn chăm chú kia, khuôn mặt anh tuấn sắc bén mang theo dung túng, tròng mắt màu nâu sẫm lóe ánh sáng lấp lánh, đôi môi bị cọ xát sưng đỏ nhìn qua hơi đầy đặn, hồng nhuận no đủ, khiến người có du͙© vọиɠ muốn nến thêm một miếng.

Hướng Nam cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm môi Bùi Mẫn, chợt giật mình, bừng tỉnh, thầm mắng nhiếc mình, Hướng Nam, nhớ kỹ, mày là trai thẳng, sao mày có thể muốn hôn một người đàn ông cơ chứ.

Bùi Mẫn thấy cậu sững sờ không có phản ứng gì, biểu cảm kỳ kỳ quái quái, tưởng cậu lại đang nghĩ trò gì lăn lộn anh đây: “Giày đã đưa đến tận chân, lại không phải tàn tật, không tự đi được à?”

Hướng Nam đi giày vào, ánh mắt đảo qua đảo lại, chính là không chịu nhìn Bùi Mẫn, cậu nhìn giường đệm lung tung, giọng hơi chột dạ: “Chân anh khỏi chưa?”

Bùi Mẫn nhìn chân mình, Hướng Nam bất chợt quan tâm làm anh ngửi được một tia khác thường: “Hôm nay định đi phòng y tế xem sao, không có vấn đề gì, thân thể tôi khôi phục khá tốt, chắc là rất nhanh có thể khỏi hẳn.”

“À, thế à.” Cậu moi ngón tay: “Anh, từ hôm nay trở đi anh dọn đến đây ở với tôi đi.”

Bùi Mẫn cứng người, hô hấp cũng thoáng dừng, đôi mắt bắn ra ánh nhìn sắc bén như đang phân tích hành vi này của Hướng Nam: “Sao đột nhiên muốn ở chung.”

“Tôi…”

Đôi mắt Hướng Nam xoay chuyển lung tung: “Dạo này, khá nóng, anh biết mà.”

Tôi nổi lửa cần người dập lửa, anh hiểu chưa? Mau nói với tôi là anh hiểu, anh hiểu rõ rồi, sau đó lập tức đồng ý ở chung một tháng với tôi.

Gân xanh trên trán Bùi Mẫn lại nhảy nhảy, mi nổi lửa còn muốn ‘kim ốc tàng kiều’, giỏi lắm, tuổi trẻ hỏa khí vượng… Dù Hướng Nam mời người kim ốc tàng kiều là chính anh thì Bùi Mẫn cũng hơi không vui.

Nếu Hướng Nam không gặp được mình thì người cậu kim ốc tàng kiều hàng đêm sênh hoan chẳng phải…, chỉ cần tưởng tượng sẽ có người khác làʍ t̠ìиɦ với Hướng Nam là cả người Bùi Mẫn không thoải mái.

Bùi Mẫn không cự tuyệt, anh sợ mình từ chối Hướng Nam thì chó vàng này lập tức quay đầu đi tìm người khác happy.

Tôi, Bùi Mẫn, nguyện ý hạ mình làm kiều trong kim ốc.

Bùi Mẫn đã nhận ra Hướng Nam là tồn tại hơi đặc thù với mình nhưng anh tự tìm cớ giải thích là Hướng Nam khai bao mặt sau của anh nên cậu là đặc thù cũng là chuyện đương nhiên.

Chạng vạng, Hướng Nam ngồi trước bàn làm việc, trong tầm tay là một phần cơm ba món đơn giản, trứng gà xào rau hẹ, hải sâm hầm trứng, canh thịt dê, toàn là món bổ thận tráng dương.

Vui sướиɠ của đa số người trẻ tuổi là vừa ăn cơm vừa xem phim, Hướng Nam vừa ăn cơm vừa xem phim mẹ chồng nàng dâu 80 mấy tập, vui vẻ đắc ý.

Ngay lúc này, Bùi Mẫn gõ vang cửa văn phòng, anh xách một cái túi màu xanh lam rêu rao dọc đường đi, chính là muốn cho những tiểu yêu tinh có khả năng tiềm tàng ngoài kia biết...

Anh, Bùi Mẫn có quan hệ không bình thường với trưởng ngục, tốt nhất không cần có ý đồ thông đồng trưởng ngục, không thì… Hừ hừ!

“Vào đi.” Miệng Hướng Nam nhai cơm, ú ớ nói.

Bùi Mẫn xách túi vào cửa, đi đến, tự nhiên đặt túi trên ghế sô pha, sau đó ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm Hướng Nam.

Quyển 1 -