Bùi Mẫn dùng khăn giấy lau khô phần lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt làm mặt như đắp lên một tầng gì đó, luôn có cảm giác khô rát da bị nẻ quái dị.
Đứng lên đi về hướng phòng nghỉ, anh đúng là cần xử lý tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngoại trừ trên mặt còn có trên người. Ngay lúc Hướng Nam bắn lên mặt anh thì anh cũng đáng thẹn bắn tinh.
Bùi Mẫn đi vào phòng nghỉ thì nhíu mày, quần áo với giày vứt lung tung khắp phòng, trên giường cũng lộn xộn, trên bàn máy tính bày đủ các thứ, đây đúng là đang khiêu chiến sức chịu đựng cực hạn của một người bị chứng ám ảnh cưỡng chế. May là trong phòng không có mùi kỳ quái.
Dù Hướng Nam vô tư thế nào cũng biết phòng mình chính là cái ổ chó, mà ổ chó bị người khác thấy vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Cái này…” Không giải thích được, có thể giải thích thế nào đây.
Bùi Mẫn quay đầu liếc nhìn Hướng Nam, khóe miệng cứng đờ nhếch lên: “Cậu 25 thật à?”
Học sinh tiểu học quét dọn còn giỏi hơn cậu.
“Thật ra cũng không chắc lắm.” Có khả năng lớn hơn nữa. Hướng Nam sờ sờ mũi, vẻ mặt xấu hổ, ngón chân vẫn luôn lặng lẽ di di, sắp đào ra một cái lỗ cho cậu chui vào rồi.
Nhìn Bùi Mẫn đi vào phòng rửa mặt, Hướng Nam gãi đầu tóc lòa xòa, nhìn căn phòng ngổn ngang, đau đầu.
Cuối cùng cậu vẫn phải dùng khăn ướt tùy tiện lau dươиɠ ѵậŧ, tùy ý túm một cái quần đùi mặc vào.
Thu đống quần áo rải rác, phát hiện ra khẳng định là trong chốc lát mình không thu dọn sạch sẽ được, tục ngữ nói rất đúng ‘ đời không có việc gì khó, chỉ cần bạn chịu từ bỏ ’. Hướng Nam chăm chỉ không quá ba phút, lựa chọn từ bỏ.
Bùi Mẫn nhanh chóng dọn dẹp chính mình, cởϊ qυầи lót dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, giặt đi giặt lại, dùng sức vắt khô rồi nhét vào túi quần. Qυầи ɭóŧ làm ướt túi quần, dính lên da lạnh lẽo, khiến người có cảm giác khó chịu.
Bùi Mẫn cau mày, hơi khó xử, không thoải mái thì không thoải mái, nhưng anh không muốn Hướng Nam biết mình thổi kèn cho cậu ta thế mà lại bắn. Lòng tự trọng của đàn ông ấy mà.
Lúc đi ra phòng rửa mặt, Hướng Nam đang đứng ở cửa phòng, cúi đầu nhàm chán nghịch ngón tay.
Thấy Bùi Mẫn mở cửa phòng rửa mặt đi ra, Hướng Nam theo bản năng đứng thẳng người giấu mu bàn tay ra sau, cười ân cần lấy lòng, mi mắt cong cong như vầng trăng non: “Anh xong rồi à.”
Trạng thái này, cảm giác này, thật là làm Bùi Mẫn có cảm giác cậu còn chưa thành niên.
Bùi Mẫn âm thầm đánh giá Hướng Nam, thanh niên cao ngang mình, lại như thiếu niên mới trải đời, dáng người mảnh khảnh hữu lực, ăn mặc rõ ràng đơn giản, lại có cảm giác trẻ trung.
Bàn chân trần trụi đạp lên sàn đá hoa sáng loáng, cốt hình mu bàn chân cong lên cực có mỹ cảm, làn da trắng nõn phiếm màu hồng nhạt khỏe mạnh nổi mạch máu màu xanh nhạt, thấy Bùi Mẫn nhìn qua thì ngón chân thon dài kia còn hoạt bát cọ xát.
“Đi giày vào.” Bởi vì Bùi Mẫn có thói quen nhíu mày nên nếp uốn giữa mày hằn sâu, làm tăng thêm khí thế uy nghiêm.
Hướng Nam nghe giọng anh không khó chịu lắm, yên tâm, thế là lại bắt đầu theo thói quen cãi lại: “Tôi cảm thấy đi chân trần rất thoải mái.”
Bùi Mẫn cũng không giận, chút ương bướng này thì anh có thể nhẫn: “Thoải mái cũng phải đi giày vào, mùa này dễ bị cảm lạnh.”
Giọng điệu nhẹ nhàng với tiếng nói trầm thấp khàn khàn có ý nhị quan tâm của người trưởng thành, đàn ông lớn tuổi đúng là rất biết lấy lòng gái trẻ, đặc biệt là người có nhan sắc với thân hình như vậy.
Đương nhiên cũng trêu chọc trái tim Hướng Nam một chút, đẹp trai ghê.
"Anh đi cho tôi đi.” Đôi mắt Hướng Nam lóe lóe, cậu muốn biết điểm mấu chốt của Bùi Mẫn ở đâu.
Bùi Mẫn âm thầm thở dài một hơi: “Được, giày cậu đâu?”