Hướng Nam bị xem đến sởn da gà, vội nuốt cơm trong miệng xuống: “Anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì đến đây ăn đi.”
“Tôi ăn rồi.”
Bùi Mẫn nhìn Hướng Nam chẳng có tí điểm nào giống trưởng ngục! Trong lòng thầm nghĩ... Bố thằng nhóc này rốt cuộc là ông lớn nào, thế mà có thể nhét một đại gia chơi bời lêu lổng vào tòa ngục giam này làm trưởng ngục thế nhỉ.
“Thế à, vậy anh ngồi một lát nha.”
Hướng Nam vội và cơm, ăn no dễ làm việc, tối nay nhất định phải hoàn thành KPI.
(* KPI - tiếng anh là Key Performance Indicator là chỉ số đánh giá hiệu quả công việc)
Ăn cơm tốc độ nhanh dẫn tới Hướng Nam bị sặc cơm tí chết, mặt trắng nõn mặt ho đến đỏ bừng, cổ họng phát ngứa khó chịu, khóe mắt ửng đỏ, nước mắt rưng rưng.
“Khụ khụ khụ…”
Hướng Nam ho tê tâm liệt phế làm Bùi Mẫn hơi bất đắc dĩ, sao thằng nhóc này có thể ngốc như vậy, ăn cơm cũng không xong.
Đi đến máy lọc nước rót một cốc nước, đưa đến tầm tay Hướng Nam: “Ngu ngốc.”
Hướng Nam cũng bất chấp tất cả, nhận nước, tu ừng ực một ngụm lớn, mãi đến khi cổ họng hết khó chịu mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ngửa đầu, cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch, hầu kết nhô lên nhanh chóng trượt lên trượt xuống.
Hướng Nam mở to một đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Bùi Mẫn, trên khuôn mặt tuấn lãng là biểu cảm vô cùng đáng thương, môi mỏng màu son: “Cảm ơn anh nha, anh có thể lại rót một cốc nước cho tôi không?”
Cậu thuận tay đưa cái cốc đến trước mặt Bùi Mẫn, Bùi Mẫn hít sâu một hơi, thằng chóa này cực kỳ am hiểu được voi đòi tiên.
Xem ở thằng nhóc này có chút đáng thương, tạm thời bao dung cậu ta một lần. Bùi Mẫn nhận cốc nước khập khiễng đi về phía máy lọc nước. Cũng không biết trong hai người này, ai đáng thương hơn ai.
Đặt nước lên bàn, Bùi Mẫn dựa vào cạnh bàn: “Không biết sao cậu có thể vụng về như vậy! Ăn một bữa cơm cũng có thể sặc.”
Hướng Nam đỡ cốc uống nước, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời chê trách của Bùi Mẫn, người ta lấy nước cho mình, ta ơi không thể lấy oán trả ơn nha.
Hướng Nam không nói chuyện, Bùi Mẫn cũng cảm thấy không thú vị nên không mở miệng nữa, ánh mắt tự nhiên chuyển đến bàn làm việc của Hướng Nam.
Vừa nhìn thì nhận ra một chút vấn đề, rau hẹ xào trứng gà, hải sâm hầm trứng, canh thịt dê, ba món này đều rất bổ thận tráng dương.
Anh hoài nghi đánh giá Hướng Nam: “Mỗi ngày cậu đều ăn cái này?”
Hướng Nam buông cốc nước: “Ừ, mấy món này bổ lắm, nếu không anh cũng ăn một chút bổ bổ?”
Hóa ra là cố ý chọn loại đồ ăn này để ăn, đầu Bùi Mẫn muốn nổ tung, đây là hành vi ngu dại gì đấy, đang bình thường mà ăn mấy loại đồ vật này làm cái gì? Khó trách chảy máu mũi, đáng đời!
“Không phải cậu giấu tôi ăn vụng đấy chứ.” Không thì bổ cái gì mà bổ.
Hướng Nam lắc đầu, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Không có, chỉ mình anh đã phải ăn mấy thứ bổ thận, lại có thêm người khác, chắc thận tôi mệt chết phải đi nằm ICU mất.”
Hướng Nam nói như thể Bùi Mẫn là yêu quái hút tinh.
Bùi Mẫn vừa thích nghe vừa không thích nghe, thích nghe là Hướng Nam nói chỉ có một mình anh, không thích nghe là Hướng Nam nói như là quấn lấy cậu không buông ấy, rõ ràng là cậu nóng nảy túng dục cơ mà.
“Mới đánh hai pháo mà cậu đã phải ăn mấy thứ này bổ thận, nếu cậu không được thì đến lượt tôi, cho tôi ở trên.”
Anh nói thế thuần túy là trêu đùa Hướng Nam mà thôi... Thật ra trong nội tâm đã chấp nhận mình là người ở dưới rồi.
“Anh á? Tôi cᏂị©Ꮒ một phát mà anh bắn ba phát... Thế mà anh đòi ở trên... Ha ha ha ~”
Hướng Nam đắc ý dào dạt, cười nhạo đả kích.
Mặt Bùi Mẫn cứng đờ, đây đúng là sự thật, anh không thể phản bác.
“Đệt, miệng lưỡi sắc bén.” Bùi Mẫn quay đầu đi, bày ra tư thái không muốn tiếp tục giao lưu với Hướng Nam nữa.
“Tôi nói đều là sự thật, người ấy, phải biết nhận rõ sự thật... Đường Mật~” Âm cuối cùng kéo đến cực dài, mang theo vị ngọt dính răng.
Bùi Mẫn nghe mà ghê răng: “Đừng gọi tôi ghê tởm như vậy.”
“Ghê tởm chỗ nào, rõ ràng rất ngọt.” Hướng Nam hoạt bát vứt vài cái mị nhãn cho Bùi Mẫn, đôi mắt chớp chớp, lông mi nồng đậm cũng nhấp nha nhấp nháy.
Ngoài ý muốn là điệu bộ này không làm Bùi Mẫn chán ghét, vài cái liếc mắt đưa tình kia quả thực là vứt vào trong lòng Bùi Mẫn.
Nếu là đổi khuôn mặt khác, Bùi Mẫn có lẽ sẽ cả người không khoẻ, cảm thấy nịnh nọt ghê tởm; nhưng với gương mặt này của Hướng Nam lại khiến anh cảm thấy tim đập nhanh hơn, linh động hoạt bát làm đầu quả tim anh phát run.
Ngữ điệu đột nhiên tăng lên: “Ăn cơm đi, chớp cái gì mà chớp, ghê tởm chết được.”
Lời này phối hợp với động tác biểu cảm mất tự nhiên, rõ ràng cho người ta cảm giác nghĩ một đằng nói một nẻo.