Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 56: Vào đoàn phim

Quý Phùng Tuyết sống ba mươi năm trên đời, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình cười nghiêng ngả vì đọc một cuốn nhật ký của học sinh tiểu học thế này.

Có lẽ vì được viết bởi một người thú vị nên những tiểu tiết trong cuộc sống mới trở nên đáng yêu như vậy.

Chị nhớ lại thời tiểu học của mình trước kia.

Chẳng có gì để kể.

Sinh ra trong một gia đình khá giả, tuần tự học hành, từ khi học mẫu giáo chị đã trở thành tiêu điểm giữa đám đông, bên người luôn có vô số nam sinh vây quanh, người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng chị chỉ thích chơi với cô bé dễ thương lớp bên.

Thành tích học tập nửa vời, cha mẹ cũng bất lực.

Cuộc sống giống như con đường về nhà mỗi ngày của chị, nhắm mắt lại cũng có thể đi đến điểm cuối.

Điều này cũng tạo nên tính cách lạnh nhạt của chị, chị thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, bởi chị luôn cảm thấy mọi người đều đi chung một con đường.

Vào năm mười tám tuổi, rốt cuộc cuộc sống yên bình và tẻ nhạt của chị cũng có một gợn sóng, đó là ngày chị come out, sau đó bị mẹ đánh cho một trận.

Hình Bạch Phong hỏi chị tại sao lại làm như vậy, tại sao không đợi thêm một thời gian nữa.

Chị nói, sớm muộn gì cũng phải nói ra, vậy thì cứ nói sớm một chút để họ còn có thời gian đệm, đợi đến khi họ có thể chấp nhận.

Dù là nói sớm hay muộn thì cha mẹ đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, đây là chuyện không thể thay đổi. Chị từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu sau này đến tuổi lập gia đình, tìm được một người có thể đi cùng mình suốt quãng đời còn lại, lúc ấy mới đưa về ra mắt thì có bị ba mẹ doạ chạy mất hay không?

Ngày đó Hình Bạch Phong chỉ cười, nói rằng lỡ như mình không đợi được ba mẹ cậu chấp nhận thì sao?

Vậy thì quên đi, chị nghĩ.

Nhưng chị không ngờ, chưa kịp chờ cha mình đồng ý thì ông ấy đã qua đời vì bạo bệnh. Trong lễ tang, mẹ chị khóc hỏi chị, bạn gái con đâu? Không phải vì nó mà con dám chọc tức cả ba con à? Sao đến cái bóng cũng chẳng thấy?

Chị nói, bọn con đã chia tay, sau này con sẽ chăm sóc mẹ.

Cuộc sống sau này trong mắt người khác có thể xem như rất xuất sắc, tuổi trẻ đã thành danh, vinh dự muôn phần, người người săn đón. Nhưng bản thân chị luôn cảm thấy khuyết thiếu, đôi lúc vô tình bắt gặp một nhóm học sinh mặc đồng phục, chị sẽ nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Cậu chỉ quá vô tâm thôi, Hình Bạch Phong đã nói trong điện thoại như vậy.

Chị mỉm cười, không tỏ ý kiến.

Mãi đến sau này, chị được một cô bé cõng trên lưng, cảm giác cả thế giới đều chao đảo, nhưng lại có thể ngửi được mùi mồ hôi rõ ràng trên người cô bé ấy.

Trong khoảnh khắc đó, chị nhận ra khuyết thiếu của mình là nhiệt huyết đối với cuộc sống, và cả sức sống. Nếu chị có thể quen biết cô bé tràn đầy sinh lực này, nhất định chị sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.

Sau đó chị quen biết Tiêu Vũ Nhiên, chị tưởng rằng có thể cảm nhận từ đối phương nguồn nhiệt huyết mà mình đánh mất từ lâu, nhưng không có.

Chị luôn cảm thấy giữa hai người bị ngăn cách bởi một tầng vải mỏng, chị không thể dễ dàng lộ ra bản chất của mình, đối phương cũng vậy. Ngay cả việc theo đuổi, chị cũng dùng phương thức thô sơ và cũ kỹ nhất, còn có được hay không thì cứ thuận theo tự nhiên.

Hình Bạch Phong nói chị cứ như vậy thì sẽ không cách nào theo đuổi được người ta, chị lại cười, lòng thầm nói, không được thì thôi vậy.

Trong khoảng thời gian mất ngủ, chị trở nên thất thần, tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu theo đuổi ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Chị không biết chừng nào sẽ đi xong con đường kia, và thậm chí còn tự hỏi, mình có nên kết thúc cuộc hành trình này trước thời hạn hay không.

Nhưng như vậy thì không khỏi quá thiệt thòi.

Vì thế chị nghe theo lời khuyên của Trần Niệm, lên kế hoạch lần nữa tìm lại nhiệt huyết trong công việc của mình.

Đôi khi, cuộc đời sẽ luôn vào những lúc bạn không kịp đề phòng, đem đến cho bạn những niềm vui bất ngờ.

Ví dụ như, Hạ Lâm Hạ xông vào cuộc sống của chị, phác thêm những nét bút mạnh mẽ và rực rỡ vào tờ giấy trắng mang tên là sinh mệnh của chị.

Cũng cùng một con đường, nhưng khi cô bé ấy đi lại có thêm bao nhiêu sức sống, phía trước có Đại ma vương vừa bảo vệ lại vừa làm cô khϊếp sợ, bên cạnh có cha mẹ che chở cô khỏi mưa gió dọc đường, phong cảnh ven đường chợt trở nên thú vị vì có một người đồng hành như vậy.

Trong giới này, đa số đều là những kẻ tham lam và xu nịnh, nhưng Hạ Lâm Hạ luôn giữ vững bản tâm, cảm xúc của cô đều rất mạnh mẽ và khác biệt.

“Mình tìm được bạn rồi, bạn đồng hành trên đường.” Quý Phùng Tuyết đã nói với Hình Bạch Phong như vậy.

Đương nhiên Hình Bạch Phong biết về lý thuyết “Con đường” của chị, cô ấy lặng im một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Hơn nửa đêm cậu làm phiền mình là để thể hiện tình thương mến thương với người khác hả? Đây đã là lần thứ mấy, mình nhịn cậu lâu lắm rồi.”

Quý Phùng Tuyết cười thành tiếng, nhất thời vui vẻ nên chị đã quên mất bên phía Hình Bạch Phong vẫn là ban đêm.

“Vậy mình cúp, cậu ngủ tiếp đi.” Nói xong liền ngắt cuộc gọi.

Hình Bạch Phong: “. . .”

Sau khi chậm rãi đọc xong cuốn nhật ký tiểu học, lá cây bên ngoài đã ngả vàng.

Trời chuyển sang thu.

Vào ngày《Ô Y》 khai máy, chị gặp được Hạ Lâm Hạ trong phòng chờ, cô ấy mặc một chiếc quần jeans và áo T shirt trắng ngắn tay đơn giản, chiếc áo len vắt qua vai, cài một cúc trước ngực, đội mũ lưỡi trai, đang cúi đầu chơi game.

Chị giật lấy vali trong tay Trần Niệm, âm thanh lộc cộc của bánh xe khiến người đang chơi game chú ý.

Ngay sau đó, Hạ Lâm Hạ liền ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười với chị, “Bác Quý! Bác đến đúng lúc lắm.”

Chị bình tĩnh bước tới, xoay tay nắm trong tay, chiếc vali cũng xoay theo, Hạ Lâm Hạ rất tinh ý đè vali lại, đưa điện thoại cho chị: “Nhanh nhanh, sắp ngủm rồi.”

Quý Phùng Tuyết tiếp nhận, vừa nhìn di động vừa đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.

Hạ Lâm Hạ ngồi lên vali, trượt lại đây, nghiêng người nhìn chằm chằm vào màn hình quan sát trận chiến, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hò hét ầm ĩ.

Mùi thơm thoang thoảng len lỏi vào khoang mũi, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể thấy đôi gò má đang phồng lên vì kích động của cô, rất muốn cắn một ngụm.

“Sao bất động rồi?” Hạ Lâm Hạ thấy chị không ấn màn hình nữa, ngẩng đầu nhìn chị, đôi mắt mơ màng giống hệt nai con, tràn trề sức sống.

“Hơi không quen tay.” Quý Phùng Tuyết hạ giọng nói.

“Vậy chị luyện nhiều thêm một chút?”

“Được rồi.”

Dù sao, Hạ Lâm Hạ ngồi bên cạnh chị cũng không thể chạy xa được.

Hạng Hoài Mộng mua xong cà phê trở về, tức khắc nhìn thấy cảnh tượng như của học sinh tiểu học, chị đại đang cầm điện thoại anh dũng chiến đấu, cô bé nhi đồng ngồi cạnh thì phất cờ hò reo.

Có lẽ cà phê này không có tay để uống rồi, cô thuận tay đưa cho Trần Niệm đứng bên cạnh, bĩu môi về phía hai người kia, thấp giọng hỏi: “Cô có cảm thấy. . .”

“Thấy thế nào?” Trần Niệm nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày.

“Không có gì.” Hạng Hoài Mộng liếc nhìn cô ấy, “Không thích thêm đường?”

“Không thích.”

“Lâm Hạ thích.” Hạng Hoài Mộng nói, “Đây là mua cho cô ấy, nếu cô không thích thì mua ly khác đi.”

“Chậc.”

Sau khi làm thủ tục, hai người đại diện chỉ có thể ngồi khoang phổ thông, may mắn là hai nghệ sĩ có bạn đồng hành nên không cần quá lo lắng. Điều khó chịu duy nhất chính là vừa lên máy bay, hai người này thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn họ lấy một lần.

Hai người đại diện trong suốt ăn bơ đến khổ sở: “. . .”

Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết ngồi cạnh nhau, cô vừa ngồi vào chỗ đã trượt dài như cá muối, “Mệt chết tôi rồi, tôi ngủ một lát.”

“Ngủ đi.” Quý Phùng Tuyết lấy khăn lông đắp lên người cô, chống tay lên vách ngăn ở giữa, âm thầm phác hoạ từng đường nét trên gương mặt cô vào lòng.

Trong khoảng thời gian này Hạ Lâm Hạ vô cùng bận rộn, do đã chấp nhận yêu cầu của chị —— sau khi vào đoàn phim không được tuỳ tiện xin nghỉ để tham gia hoạt động khác.

Bản thân Hạ Lâm Hạ có rất nhiều sự kiện và hoạt động phải tham gia, nếu sau khi vào đoàn thường xuyên xin nghỉ, không những ảnh hưởng đến công việc của cả đoàn mà còn tác động không tốt đến danh tiếng của cô. Quan trọng hơn cả là chị hi vọng đối phương có thể hạ quyết tâm để rèn luyện kỹ thuật diễn xuất của mình tốt hơn.

Nói rằng giới giải trí chỉ nhìn sắc mặt, nhưng thực ra không phải vậy, đặc biệt là với nữ nghệ sĩ nói riêng, tuổi ba mươi là một rào cản. Sau ba mươi tuổi, đóng vai thiếu nữ sẽ bị bắt bẻ là không có cảm giác thanh xuân, nhưng nếu đóng vai người mẹ thì sẽ rất khó phát triển.

Để thực sự có chỗ đứng trên màn ảnh, cần phải có những tác phẩm có thể thuyết phục được người khác, như vậy con đường tương lai mới có thể rộng mở một cách tối đa nhất.

Tuy rằng hiện tại Hạ Lâm Hạ rất nổi tiếng, nhưng đa số fans chỉ yêu thích gương mặt của cô, nhờ đó những phim truyền hình trước kia của cô mới có thể được nhắm mắt thổi phồng thành Nữ hoàng Oscar, nhưng qua vài năm nữa, người mới không ngừng xuất hiện, cô sẽ dùng thứ gì để duy trì lòng trung thành của người hâm mộ?

Vì vậy, sau khi cuộc họp nghiên cứu kịch bản kết thúc, Hạ Lâm Hạ chạy tới nhà xin được chỉ dạy, chị tàn nhẫn nói: “Em hãy hoàn thành tất cả hoạt động, sau đó chỉ tập trung cho phim mới thôi, chị sẽ từ từ dạy em, dạy hết cho em.”

Ấy vậy mà Hạ Lâm Hạ lại không phản đối, dù sao cô cũng biết bộ phim này có ý nghĩa thế nào, nếu phá hỏng nó cô sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.

Vì thế, chỉ vào đêm khuya mỗi ngày Quý Phùng Tuyết mới có thể nhìn thấy cô kết thúc công việc trong vòng bạn bè. Tuy rất đau lòng, nhưng đồng thời chị cũng không khỏi vui mừng.

Máy bay không ngừng vượt lên những đám mây, bên ngoài là mênh mông mây trắng, chị ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đến khi cúi xuống thì chợt nhận ra Hạ Lâm Hạ đã tỉnh.

“Mệt không?”

Hạ Lâm Hạ nghe chị hỏi một câu không đầu không đuôi, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, “Mệt lắm á.”

Sau đó thấy Quý Phùng Tuyết dịu dàng mỉm cười, tưởng rằng mình hoa mắt, cô muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng nề không có chút sức lực nào, cô dứt khoát ôm vai Quý Phùng Tuyết mượn lực, ngồi lên.

Khoảnh khắc tiếp đó, cô bắt gặp vẻ ngơ ngẩn của Quý Phùng Tuyết gần ngay trước mắt mình.

Hình như đã gần một tháng hai người không gặp nhau, đột nhiên cô tiến đến cổ đối phương ngửi ngửi, ngửi được hương gỗ, cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, cảm giác đoàn tụ khi “đã lâu không gặp” vào lúc này mới hiện ra.

Nhưng nghĩ đến hai tháng tiếp theo đều sẽ làm việc cùng người này, tự nhiên lại cảm thấy vui vẻ không rõ lý do.

Cô buông tay, cười cười: “Không phải chị chỉ có mỗi hương nước hoa này đấy chứ?”

“Em có đề xuất nào tốt hơn à?” Quý Phùng Tuyết cứng đờ trước mặt cô, không nhúc nhích.

Hạ Lâm Hạ vươn cổ tay ra: “Mùi của tôi cũng không tệ đâu, chị ngửi thử xem?”

Quý Phùng Tuyết cúi đầu nắm lấy cổ tay trắng nõn, nhẹ nhàng ngửi, thế nhưng lại bất ngờ mất đi khứu giác một cách khó hiểu. Chị tựa trán vào cổ tay, không nói gì.

“Sao vậy?” Hạ Lâm Hạ nhìn chị.

“Nước hoa có độc.” Quý Phùng Tuyết nặn ra mấy chữ.

“Chị đi chết đi.” Hạ Lâm Hạ cười ra tiếng, đẩy chị ra, sau đó tựa đầu vào người chị, “Ngủ một chút đi, tôi thấy có vẻ chị cũng mất ngủ cả đêm nên mới có thể like hăng say trong vòng bạn bè của tôi như vậy.”

Quý Phùng Tuyết cong khoé môi, tựa vào đầu cô, cùng chìm vào giấc ngủ.

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống một trung tâm thành phố, vừa ra khỏi cổng sân bay liền cảm giác được cái lạnh ập tới.

Người phụ trách sinh hoạt ra sân bay đón họ, đưa thẳng về khách sạn.

“Phùng Tuyết à, cô ở cùng phòng với Lâm Hạ đi, dù sao cũng là người yêu của nhau, tiện cho mọi người.” Người phụ trách cười tủm tỉm nói.

Hạ Lâm Hạ từ từ trợn to mắt, sao cô lại quên mất chuyện này, vừa định mở miệng phản đối đã bị Quý Phùng Tuyết bịt kín.

Hạ Lâm Hạ: “?”

“Đưa tay không đánh người tươi cười.” Quý Phùng Tuyết nhỏ giọng nói nhỏ bên tai cô, sau đó quay sang nói với người phụ trách, “Cũng được, trước kia trong gameshow chúng tôi cũng ngủ chung.”

Hạ Lâm Hạ: “. . .” Hình như là vậy.

Trần Niệm ngồi ở ghế phụ âm thầm trợn trắng mắt.

Đoàn phim dựng bối cảnh tạm thời tại một khu phố cổ xa xôi hẻo lánh ở Tứ Xuyên, khách sạn cũng không quá cao cấp.

Hạ Lâm Hạ bước vào sảnh, nhìn xung quanh, kéo tay Quý Phùng Tuyết thì thầm: “Khi casting tôi đã nói với đạo diễn Trần rằng tôi sẽ tiết kiệm tiền, nhưng tiền này có vẻ tiết kiệm quá mức cần thiết rồi, có phải chỉ có mình chúng ta ở đây không vậy?”

Quý Phùng Tuyết gõ đầu cô, “Đương nhiên không phải.”

Lời vừa dứt, ngoài cửa chính liền vang lên âm thanh náo nhiệt, một người đàn ông đang không ngừng nói chuyện ríu rít với đám phụ nữ vây quanh.

Hạ Lâm Hạ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Khâu Tinh Châu cũng nhìn về phía này, hai người liếc nhau, trong mắt loé lên tia sáng không muốn bị ai biết.

Đó là tia sáng của khát vọng làm cha khi tuổi còn trẻ.

“Thằng con hư hỏng!”

“Con gái ngoan!”

Hai người đứng cách hơn mười mét nhận thân nhân, Khâu Tinh Châu nhấc chân chạy tới với đôi tay rộng mở.

Hạ Lâm Hạ cũng đưa tay ra, trong lòng bấm đồng hồ đếm giờ, chờ cho anh ta xông tới sẽ đấm anh ta một phát toi đời.

Ngay khi Khâu Tinh Châu chỉ còn cách cô một bước, đột nhiên hai mắt hoa lên, một người không ngờ tới đã ôm cô vào lòng.

Hạ Lâm Hạ: “?”

Khâu Tinh Châu phanh khẩn cấp, hai tay xoay chuyển trong không trung, khó khăn lắm mới có thể trụ vững, nhìn chị Ảnh hậu đột nhiên xuất hiện trước mắt, đưa tay lau mồ hôi còn chưa kịp tuôn ra, “Hự, suýt chút nữa đã ôm nhầm con rể, đúng là đại nghịch bất đạo.”

“Cút.” Hạ Lâm Hạ trừng mắt với anh ta, chỉ vào Quý Phùng Tuyết nói: “Cái gì mà con rể, nhìn cho rõ, đây là người phụ nữ của bố, mau gọi mẹ đi.”

Quý Phùng Tuyết đen mặt buông tay, lúc này Hạ Lâm Hạ mới nhìn về phía chị, “Sao chị đột nhiên. . .”

Quý · Ảnh hậu · Phùng Tuyết nhíu mày, quay đầu sang Trần Niệm bên cạnh: “Cô đẩy tôi làm gì?”

Trần Niệm: “. . .” Mọi người nhìn đi, oan thấu trời xanh.

Trần Niệm rất biết điều: “Tôi đứng không vững, không phải cố ý.”

“Lần sau đừng như vậy nữa.” Quý Phùng Tuyết nói.

Trần Niệm nghiến răng: “Tôi sẽ chú ý.”

“Được rồi được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn.” Hạ Lâm Hạ lo lắng Trần Niệm sẽ bị mắng nên chuyển hướng sự chú ý của Quý Phùng Tuyết, nắm tay chị xoay người rời đi, “Chúng ta đi xem phòng.”

Quý Phùng Tuyết gật đầu, hài lòng thoả mãn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nửa chừng quay đầu lại trao cho Trần Niệm ánh mắt khen ngợi.

Khâu Tinh Châu nhìn bóng lưng của họ, sờ cằm thích thú, quay đầu nhìn về phía Trần Niệm vô tội: “Là tôi bị mù sao? Rõ ràng tôi thấy chị Ảnh hậu tự tay ôm con gái ngoan mà?”

Hạng Hoài Mộng yếu ớt giơ tay: “Tôi cũng vậy.”

Trần Niệm lạnh lùng đảo mắt qua hai người: “Đúng vậy, hai người bị mù.”

Khâu Tinh Châu: “.”

Hạng Hoài Mộng: “?”