Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 57: Chụp ảnh tạo hình

Căn phòng không thể nói là sang trọng, nhưng sạch sẽ, trang trí đơn giản nhẹ nhàng, ghế đều là ghế mây, tất nhiên cũng không được trang bị phòng dành cho trợ lý, hai người đại diện được sắp xếp ở trong một phòng khác.

“Mau thu dọn đồ đạc rồi đến đoàn làm lễ khai máy.” Hạng Hoài Mộng nhìn thời gian biểu, vừa vào phòng lập tức thu xếp, sau khi lấy những vật phẩm tất yếu liền đưa họ ngồi vào xe bảo mẫu đến đoàn phim.

Xe chạy vào tuyến đường chính, xuyên qua một cổng đền bằng gỗ, ở trên có khắc ba chữ to —— Trấn Ô Y, sau đó dừng lại trước nha môn.

Hạ Lâm Hạ đứng ở cửa chính, vô cùng lạ lẫm ngẩng đầu nghiên cứu, bối cảnh này cũng rất ra hình ra dạng.

“Đi thôi.” Quý Phùng Tuyết ở bên cạnh nói.

Bên trong chật kín người, ai nấy đều tất bật chuẩn bị những thứ cần thiết, ở giữa hương án bày nhang đèn, bánh trái và thủ lợn, biểu ngữ chào mừng lễ khai máy cũng đã được giăng lên.

Có người nhìn thấy họ vào tới vội hô to, lại nghe thấy Khâu Tinh Châu từ bên ngoài bước vào, vội đến chân không chạm đất, hệt như đánh giặc.

Đạo diễn và các diễn viên chính lần lượt chụp ảnh sau khi dâng hương, sau đó lập tức được đưa vào phòng trang điểm thay quần áo để chụp ảnh tạo hình nhân vật.

Phòng trang điểm không lớn, bên trong đã có bốn, năm diễn viên chen chúc nhau, người ra kẻ vào tấp nập.

Hạ Lâm Hạ nhìn ngó xung quanh, cảm thấy bầu không khí ở đây có đôi chút khác biệt, không phân chia cao thấp. Cô không có phòng trang điểm riêng, nhân viên trang điểm nhìn thấy cô cũng không tươi cười lấy lòng, trên mặt mọi người đều mang vẻ nghiêm túc với công việc.

Cô xoay đầu nhìn Quý Phùng Tuyết, người bên kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô không khỏi mỉm cười.

Khung cảnh ầm ĩ như vậy mà chị ấy có thể ngủ ngon lành?

Hay là do trở lại nơi quen thuộc nên mới biểu hiện ra phản ứng bản năng, tranh thủ thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi?

“Lâm Hạ, thay quần áo trước đi.” Stylist đi đến vỗ vai cô, đưa cô vào phòng thay quần áo.

Quần áo có ba lớp trong ba lớp ngoài, tông chủ đạo là màu trắng, không phải là váy dài thướt tha của nữ giới mà ngược lại có phần trung tính, đơn giản dễ vận động, phù hợp với định hình tính cách của nhân vật.

《Ô Y》 là một bộ phim cổ trang.

Phi tần được Hoàng Đế sủng ái suốt nửa năm đột nhiên bị sát hại, ông ta hạ lệnh điều tra chân tướng việc này, phải bắt cho bằng được hung thủ để tru di cửu tộc, nhưng nha môn khắp các nơi lại bó tay bất lực.

Trấn Ô Y nằm ở biên giới, ra khỏi cổng thành chính là tuyệt tích sơn cốc, nơi này người dân chất phác, khung cảnh náo nhiệt. Huyện lệnh là người hiền lành, Tri phủ ở trên truyền tin cho ông ta, nói rằng một vị danh bộ* ở kinh thành đã điều tra được nghi phạm chạy trốn đến trấn Ô Y, bộ khoái đã đưa người đến trấn Ô Y để tróc nã hung phạm.

(*bộ đầu nổi tiếng, tài giỏi.)

Huyện lệnh không dám lộ ra, âm thầm phối hợp, nhưng không ngờ tin này bị con gái ông ta nghe được.

Người dân ở trấn Ô Y đều biết Huyện lệnh chỉ có một cô con gái, tên Lục Kha. Hơn nữa, cô nhóc họ Lục này không thích học văn chỉ mê luyện võ, mỗi ngày đều mang theo tiểu nha hoàn xuống phố trừng trị ác bá, khát vọng duy nhất là thay cha cô duy trì sự bình yên cho trấn Ô Y.

Vô tình nghe tin có tội phạm truy nã xông vào trấn Ô Y, tất nhiên cô không thể khoanh tay chờ chết, tinh thần trượng nghĩa ngùn ngụt bốc cháy trong tim, đây cũng không phải thổ phỉ cường đạo tép riu bình thường, mà chính là trọng phạm được treo thưởng vạn lượng hoàng kim!

Vì thế, cô cũng bắt đầu âm thầm điều tra chuyện này. . .

Sau khi thay xong quần áo, ra đến nơi thấy Quý Phùng Tuyết đã không còn ở chỗ cũ, có lẽ cũng đã đi thay trang phục.

Chuyên viên trang điểm buộc nửa mái tóc dài của cô lên, phần phía sau để xoã tự nhiên, trên búi tóc cài một cây trâm có phần cũ kỹ, không có thêm phụ kiện nào khác, đến trang điểm cũng là kiểu trang điểm giả mộc*.

(*trang điểm nhẹ nhàng giống như để mặt mộc.)

“Da của cô đẹp thật, như vậy là được rồi.” Chuyên viên trang điểm mỉm cười.

Cô nhìn vào nữ hiệp rất có phong phạm trong gương, khoé miệng nhếch cao, vô cùng hài lòng.

Chụp ảnh tạo hình đối với cô dễ như ăn sáng, không mất bao lâu đã chụp xong.

Cô ngồi sau đống máy móc xem lại ảnh chụp, chợt nghe thấy tiếng động sau cánh cửa, hai bóng người một đen một đỏ cùng lúc bước ra khiến cô chợt sửng sốt.

Khâu Tinh Châu có cách ăn mặc tương tự cô, dù sao thân phận của anh cũng là danh bộ, một bộ đồ đen cùng một thanh kiếm là đủ. Đường nét trên khuôn mặt anh ta rất sắc sảo, nổi bật, vài lọn tóc xoăn rũ xuống trán càng tăng thêm vẻ lãng tử, thoạt nhìn không giống với hình tượng Trình bộ khoái danh tiếng vang dội chút nào.

Nhưng người khiến cô trố mắt không phải Khâu Tinh Châu, mà là Quý Phùng Tuyết bên cạnh.

Trước đây cô cũng đã vài lần xem qua phim điện ảnh của Quý Phùng Tuyết, chủ yếu là dòng phim nghệ thuật, có vẻ đẹp lả lơi khi hút thuốc dưới ánh đèn mờ ảo, có vẻ đẹp da diết buồn khi đi trên đường ray trong ánh chiều chạng vạng, có vẻ đẹp linh động khi đi trong sân trường ngập nắng và ngoái đầu mỉm cười.

Nhưng duy nhất chưa từng gặp qua Quý Phùng Tuyết như vậy.

Váy dài đỏ, trang điểm đậm, nốt chu sa giữa lông mày, dáng người uyển chuyển thướt tha, dung mạo rung động lòng người.

Lộng lẫy, đầy quyến rũ.

Hai cụm từ này dường như không liên quan gì đến Quý Phùng Tuyết, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Quý Phùng Tuyết kia, cô không thể che giấu được vẻ kinh ngạc của mình.

Giống như màu trắng tinh khiết và hoàn mỹ của núi băng, khi bạn tưởng chừng nàng sắp hoà quyện với sắc trắng của đất trời thì đột nhiên, trong nàng lại nở ra một đoá hồng hoang dại làm lu mờ tất cả cảnh vật xung quanh.

Khiến mọi người cam nguyện thần phục dưới chân nàng.

Khi vẫn còn đang chìm đắm trong sự cảm khái của chính mình, Quý Phùng Tuyết đột ngột tách khỏi đám đông bước lại đây, đuôi mắt xếch lên một vòng cung nho nhỏ, nhếch lên nụ cười nửa miệng, hoàn toàn khác với nét cười điềm đạm trước đây.

Như cười mà không cười, càng thêm vài phần dụ hoặc.

Ngón tay Hạ Lâm Hạ giật giật, theo bản năng lùi ra sau, nở nụ cười đáp lại.

Bước tiếp theo là chụp ảnh, cô đã xong phần của mình, lúc này chỉ cần đứng tại chỗ xem hai người họ.

Khâu Tinh Châu tất nhiên cũng không cần nhiều lời, dường như bẩm sinh anh ta đã có năng khiếu trước ống kính, huống chi nhân vật anh ta sắm vai là nhân vật mặt lạnh, chỉ cần tìm góc độ đẹp trai nhất để chụp là xong việc.

Khâu Tinh Châu bước ra phía sau máy ảnh, rất hài lòng hỏi Hạ Lâm Hạ bên cạnh: “Em xem, có phải tấm ảnh này nhìn rất đẹp trai không?”

Đối phương không trả lời.

Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, lại theo tầm mắt cô nhìn vào người ở trước phông vải xanh.

Vải xanh cùng váy đỏ, nhìn thế nào cũng thấy hai màu tương phản nhau, nhưng lúc này lại không thấy chút đối lập nào. Bởi vì người trong ống kính vô cùng tập trung, chị ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh lá cây, bả vai hơi nghiêng, tựa như đang dựa vào cửa sổ. Chị khẽ nâng cằm, nhấc lên đường viền cổ xinh đẹp, khoé môi cong cong, nhưng trong mắt lại không có ý cười, tâm tư phức tạp.

Đèn flash vừa lóe một lần, vẻ mặt của chị có chút thay đổi, tuy không nhiều lắm nhưng khí chất lại khác hẳn.

“Đậu xanh, đây là thực lực của Ảnh hậu sao?” Khâu Tinh Châu nhỏ giọng thì thầm, lại nghĩ đến vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi của mình, lập tức tự biết xấu hổ. Sau đó lại quay sang đánh giá người đã nhìn đến phát ngốc, tấm tắc: “Rốt cuộc là Ảnh hậu Quý thích em ở điểm nào chứ?”

Hạ Lâm Hạ trợn trắng mắt: “Đương nhiên là thích tâm hồn của em.”

“Em có loại đồ vật này sao?”

Hạ Lâm Hạ bị KO thảm thương.

Chiều tối, công tác chuẩn bị xem như đã hoàn thành, Trần Liên Kiệt nhìn sắc trời, chỉ đạo mọi người ăn tối trước, ăn xong sẽ bắt đầu cảnh quay đêm.

Ngày đầu tiên vào đoàn đã phải ăn cơm hộp, nhưng đây cũng không phải là lần đầu mọi người quay phim, trong lòng ai nấy đều có sự chuẩn bị.

Hạ Lâm Hạ vội vàng ăn xong phần cơm của mình rồi ôm theo kịch bản chạy đến xe của Quý Phùng Tuyết, khiêm tốn xin chỉ bảo: “Chút nữa tôi phải diễn cùng thầy Uông Viễn, có chút căng thẳng.”

Uông Viễn, 68 tuổi, là diễn viên hoàng kim chuyên đảm nhiệm vai phụ, ở tuổi trung niên, ông ấy đóng vai nam thứ trong một bộ phim cổ trang và đạt được thành công vang dội, trở thành một trong những bộ phim cổ trang kinh điển. Trong 《Ô Y》, ông ấy đóng vai Huyện lệnh, chính là “phụ thân” của Hạ Lâm Hạ.

Trước đây, Hạ Lâm Hạ chủ yếu đóng phim thần tượng, những cộng sự cùng hợp tác đa số cũng đều là người mới, rất hiếm khi được diễn chung với nhiều diễn viên phái thực lực cùng một lúc thế này, cảm giác căng thẳng còn cao hơn so với lần đầu lên sân khấu.

“Có khi nào bọn họ sẽ cho tôi là giẻ cùi tốt mã*, là con nhóc chỉ có khuôn mặt đẹp đẽ không?” Hạ Lâm Hạ thở dài.

(*chỉ có hình thức mà không có nội dung.)

Một miếng bánh được đưa tới bên miệng cô, cô há miệng nuốt vào, vừa ăn vừa lầu bầu: “Tôi đang nói chính sự với chị mà.”

“Chị đang nghe đây.” Quý Phùng Tuyết cười nói, “Nhưng ngay cả bản thân em còn nghĩ mình là giẻ cùi tốt mã thì làm sao có thể khiến bọn họ tin rằng em đủ sức diễn chung với họ?”

“Thì tại vì tôi sợ, chị không biết người ta luôn nói tôi là bình hoa di động sao?” Hạ Lâm Hạ nói.

“Biết chứ, vậy em cảm thấy họ nói đúng à?” Quý Phùng Tuyết nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tôi. . .”

“Nếu đã vào đoàn phim thì không cần để ý đến lời nói của người khác, việc em cần làm là nhập tâm vào nhân vật.” Quý Phùng Tuyết kéo cô xuống xe, đi về phía đoàn phim, sắc trời dần mờ tối nhưng phía trước lại đèn đuốc sáng trưng, mọi người vẫn đang bận rộn.

Đối với bọn họ thì một ngày chỉ vừa mới bắt đầu, nó sẽ chưa kết thúc cho đến khi đóng máy.

“Em không cần quan tâm đến ý kiến của người khác, mạnh dạn lên, nếu có gì không hiểu thì có thể khiêm tốn học hỏi những thầy cô khác. Chỉ cần em chân thành và nhún nhường, dù có ngốc cũng không sao, mọi người sẽ rất sẵn lòng cùng nhau tiến bộ.”

Hạ Lâm Hạ gật đầu, hỏi cho rõ: “Chị nói ai ngốc vậy?”

Quý Phùng Tuyết phụt cười: “Đạo diễn Trần chọn em vào vai nữ chính, hẳn nhiên là vì em có điểm sáng, nếu không ông ấy gọi em tới làm gì, gây thêm phiền phức sao?”

Nghe vậy, trong lòng Hạ Lâm Hạ được an ủi đôi chút: “Đúng vậy, ngàn sai vạn sai đều là của đạo diễn.”

“. . .”Quý Phùng Tuyết mím môi, thôi cũng đành, cứ để đạo diễn cõng nồi vậy.

Chị nhìn quanh một vòng, thấy Uông Viễn đang đứng gọi điện thoại cho người nhà cách đó không xa, chị cười nói: “Nhắc mới nhớ, có phải tên ba em nói ra cũng sẽ khiến người ta kính sợ không?”

Hạ Lâm Hạ sửng sốt: “Chắc là có một chút?”

“Những người không biết ông ấy, có phải sẽ cảm thấy ông chủ của một gia nghiệp khổng lồ như vậy rất đáng sợ?”

“Chuyện này thì đúng là có thật!” Hạ Lâm Hạ nói chắc nịch.

“Nhưng thực tế thì sao, em có thể lăn lộn làm nũng trước một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, có phải làm người ta cảm thấy khó tin không?”

“Nhưng tôi là con gái ông ấy, không phải như vậy cũng là bình thường sao?”

“Vậy em sợ cái gì?” Quý Phùng Tuyết quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu hiền, khí chất phong trần buổi trưa đã được thu lại, đôi mắt trong veo như vầng trăng tròn trong đêm, “Em cũng là ‘con gái’ của thầy Uông Viễn kia mà.”

Hạ Lâm Hạ tức khắc được thông não!

“Tôi hiểu rồi! Phải xem ông ấy là ba chứ không phải là tiền bối trong nghề!” Cô quá câu nệ, sợ mất thể diện trước các lão làng, sợ trước sợ sau nên cuối cùng không dám làm gì cả.

“Đi thôi, đi chào hỏi ‘ba’ em một tiếng nào.” Quý Phùng Tuyết thấy Uông Viễn đã nói chuyện xong, đẩy nhẹ vào lưng cô.

“Được!”

Hạ Lâm Hạ vừa cất bước, Khâu Tinh Châu không biết từ đâu xuất hiện ngăn cô lại: “Hửm? Con muốn chào hỏi bố à?”

“Đi chết đi.” Hạ Lâm Hạ đạp mạnh lên chân anh ta, sau đó chạy nhanh về phía Uông Viễn.

Trong buổi quay chính thức, Quý Phùng Tuyết và Khâu Tinh Châu đều đứng một bên xem.

Trần Liên Kiệt ngồi sau máy quay, liên tục chỉ đạo camera và ray trượt phối hợp với nhau.

Vây quanh Hạ Lâm Hạ là mấy stylist, họ đang chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo cho cô. Cô thở ra một hơi, trong dư quang thoáng qua một thân ảnh màu đỏ, cô hướng về phía đối phương ra dấu “OK”.

“Các bộ phận chuẩn bị.” Trần Liên Kiệt cầm loa nói.

Thư ký trường quay cầm clapper board đến giữa trường quay, không khí dần yên tĩnh.

Đêm khuya, bốn bề tĩnh lặng, chỉ có một căn phòng còn sáng đèn, trên cửa sổ in bóng hai người, là Huyện lệnh đang nói chuyện cùng một người khác. Lục Huyện lệnh không thể tin tên tội phạm truy nã lại có thể lẻn vào trấn này, bất an đi lại trong phòng.

Lúc này, một tiếng động vang lên bên ngoài.

“Ai?”

“Meo ~”

Hai người trong phòng cho là mèo hoang.

Nhưng họ không biết rằng ngoài cửa sổ có một nữ tử đang ngồi xổm, nàng véo cổ họng giả tiếng mèo kêu, sau đó mới lén lút chạy về phòng.

“Tiểu thư, nhanh đi nghỉ ngơi thôi.” Nha hoàn thấy nàng trở về phòng, vội chuẩn bị nước ấm cho nàng, nhưng lại thấy Lục Kha ngã vào giường, vẻ mặt nghiêm túc, “Tiểu thư, người sao vậy?”

Lục Kha bật dậy, sờ cằm: “Trấn Ô Y gặp nạn.”

“Có chuyện gì sao?”

Lục Kha trầm ngâm một lúc: “Ta phải làm một chuyện quan trọng, không thể để phụ thân biết, nếu việc này thành công, nói không chừng ta còn có thể cầu Hoàng Thượng an bài cho một chức quan.”

“Tiểu thư, nữ tử không thể làm quan.” Nha hoàn nhắc nhở nàng lần thứ một trăm linh tám.

“Vì vậy lần này nhất định phải thành công!” Lục Kha nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Ngủ đi, ngày mai lại nói.”

Ngày mai là có thể nhìn thấy danh bộ từ kinh thành đến.

. . .

Hạ Lâm Hạ quay hết hai giờ mới khiến Trần Liên Kiệt hài lòng với cảnh quay chỉ trong vài phút này.

Trong cảnh quay đầu tiên nhất định sẽ xảy ra vài vấn đề, chẳng hạn như diễn viên phối hợp không tốt, sai sót đến từ đạo cụ và góc quay. . . Do đó, Trần Liên Kiệt xem rất kỹ từng khung hình, một khi phát hiện ra vấn đề sẽ yêu cầu quay lại.

Nhưng đây cũng là vì Trần Liên Kiệt có yêu cầu rất cao đối với từng người, do đó ai cũng phải hết sức cố gắng, không được lười biếng, nếu không mọi người đều bị ảnh hưởng.

“Hạ Lâm Hạ, cô lại đây.” Trần Liên Kiệt gọi.

Hạ Lâm Hạ hơi lo lắng bước qua: “Đạo diễn.”

“Biểu hiện hôm nay nhìn chung khá ổn, nhưng về chi tiết vẫn còn thiếu hụt đôi chút, về cố gắng nghĩ thêm nhé.”

“Vâng!”

“Quay về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải dậy sớm, lấy trạng thái tốt nhất cho tôi!”

“Vâng!”

Việc quay phim sẽ không theo trình tự của kịch bản, thông thường lịch quay sẽ thay đổi theo thời tiết hoặc biến động về nhân sự. Hạ Lâm Hạ quay xong cảnh này, kế đến là cảnh Hoàng đế phát hiện sủng phi bị hại mà nổi trận lôi đình, khi làm hậu kỳ đoạn này sẽ được đưa lên trước.

Đêm nay không còn cảnh quay nào nữa, có thể tan việc sớm. Trên đường về, cô không khỏi cảm khái: “Thầy Uông Viễn đẳng cấp thật, tôi ngồi ngoài nghe lén nhưng vẫn có thể từ giọng nói mà đoán ra ông ấy là vị quan thế nào.”

“Đây là sức mạnh của đài từ.” Quý Phùng Tuyết cười nói, “Nhưng đài từ của em cũng có sự tiến bộ rất lớn, trong thời gian qua không bỏ bê luyện tập, giỏi lắm.”

“Không phải do chị kiểm tra suốt ngày sao.” Hạ Lâm Hạ thở dài, tuy rằng thời gian vừa qua cô rất bận, nhưng mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn thoại cho Quý Phùng Tuyết, chị muốn kiểm tra bài tập về đài từ của cô.

Sau khi trở lại khách sạn, hai người thay nhau tắm rửa, cô lướt điện thoại, phát hiện ảnh tạo hình đã được công bố.

Ở giữa khung hình là hai mặt tường của một toà lầu, máy ảnh cắt ngang từ góc, tách ra làm hai. Cô đứng ở ngay trung tâm, cười ngạo nghễ.

Nhìn từ góc độ này, hai mặt tường theo thân người cô kéo dài ra sau, Khâu Tinh Châu khoanh tay, trong lòng ôm bảo kiếm, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Ở bên kia, Quý Phùng Tuyết đang ngồi ở cửa sổ trên lầu, hai chân đung đưa, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhìn nghiêng, không rõ là đang nhìn ai.

Trên đường có nhiều người qua lại, nhưng tất cả đều vội vàng, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ. Trên tầng cao nhất của toà lầu đè nặng hai chữ, Ô Y.

[Poster này rất có cảm xúc! Yêu yêu!]

[A a a a tạo hình này tôi thích! Poster thần tiên gì vậy chứ!]

[Tôi xong rồi, người đẹp áo đỏ này hút hồn quá đi!]

[Chả trách Quý Phùng Tuyết chọn vai nữ thứ này, xem tạo hình còn mê mẩn nữa là, hóng phim!]

[Ôi thần linh ơi, nụ cười ngây thơ hồn nhiên này của Hạ Lâm Hạ quá là ngọt ngào]

[Giấy dán tường get]

Hạ Lâm Hạ cũng cảm thấy đẹp, tải ảnh xuống, ánh mắt cũng không tránh khỏi bị người đẹp áo đỏ này hút hồn, thậm chí còn phóng to hình ảnh để xem chi tiết.

Không góc chết.

Di động chợt rung lên, đập vào mặt cô là tên của mẹ Hạ, cô nhanh chóng bắt máy: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“A a a a a a!”

Hạ Lâm Hạ đưa điện thoại ra xa một chút, hỏi: “Mẹ làm gì vậy?”

“Tiểu Quý đẹp quá đi!!!” Mẹ Hạ thét to, “Nhanh nói cho mẹ biết, con bé đóng vai gì vậy?”

Hạ Lâm Hạ liếc nhìn người đang nằm xem kịch bản bên cạnh, nói: “Kỹ nữ.”

“. . .” Mẹ Hạ lặng im một lúc, tự an ủi mình: “Vậy nhất định là cô gái bán nghệ không không bán thân đầy đau khổ rồi, trong phim truyền hình đều là như vậy.”

“Không, chị ấy chỉ bán thân, không bán nghệ.”

Mẹ Hạ trầm mặc thật lâu: “Không sao, ha ha, chỉ là vai diễn thôi. Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, mẹ Hạ rầu rĩ hỏi cha Hạ: “Bạn gái của con gái đóng vai kỹ nữ, ông nói tôi có nên xem bộ phim này không?”

Bên này, Hạ Lâm Hạ vừa chuẩn bị lướt Weibo, di động đã bị người nào đó đoạt mất. Quý Phùng Tuyết buông kịch bản, tắt đèn nằm xuống, nói: “Ngủ.”

Sau một lúc lâu, Hạ Lâm Hạ hỏi trong bóng tối: “Bác Quý, bác có tài nghệ gì không?”

“Không có.”

“. . .”

“Sao vậy?”

“Thì. . . cảm thấy bác rất phù hợp với nhân vật.” Hạ Lâm Hạ nuốt nước bọt, nhìn người cùng chung chăn gối, “Chỉ bán thân, không bán nghệ.”