Cuối cùng, Hạ Dương Huyên nói với đối tượng xem mắt rằng hai người không phù hợp, người phụ nữ kia ngẩng cao đầu, cao ngạo rời đi.
Mẹ Hạ thở dài, “Ai da, một cô gái tốt, chỉ tiếc là khả năng nói chuyện không tốt lắm.”
Quý Phùng Tuyết hoang mang Hồ Quỳnh Hương.
Hạ Lâm Hạ ghé vào tai chị, nhỏ giọng giải thích: “Cô ấy nói chuyện tây không ra tây mà ta cũng chẳng ra ta, mẹ tôi nghe không hiểu, tưởng rằng cô ấy đang nói tiếng địa phương, do you hiểu không?”
Quý Phùng Tuyết: “Yes.”
Mẹ Hạ cảm thán xong, lại mắng đến ông chồng bày ra chuyện xem mắt không đâu, sau đó vào phòng bếp dặn làm thêm mấy món bọn nhỏ thích ăn.
Hạ Dương Huyên đưa Giang Nguyên đến phòng làm việc, hai người đều mang thái độ xử lý việc công. Sau khi đóng cửa lại, Hạ Lâm Hạ lập tức bò lên cửa nghe lén, tiếc là chẳng nghe được gì, nôn nóng đến giậm chân tại chỗ.
Thật lâu sau, Quý Phùng Tuyết không chịu nổi nữa, lên lầu kéo người đi, nhưng người không nhúc nhích.
Hạ Lâm Hạ ôm chặt cửa, điên cuồng đánh mắt ra hiệu, làm mặt quỷ với chị, nhưng nhất quyết không rời đi.
Lúc này, cửa mở ra từ bên trong, suýt chút nữa khiến cô ngã nhào vào, may nhờ có Hạ Dương Huyên giữ lại, anh đen mặt hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?”
Quý Phùng Tuyết thấy cô trộm véo bắp đùi mình một cái, vừa ngẩng đầu lên vành mắt đã đỏ lựng, đáng thương cùng cực nói: “Anh à ~”
“Đừng vờ vịt với anh.” Hạ Dương Huyên kéo thẳng cô vào trong dạy bảo, Giang Nguyên rất kinh nghiệm lùi ra xa.
Khi xuống lầu, Giang Nguyên nói: “Tôi và anh trai cô ấy là bạn học cũ, không ngờ phải không.”
“Đúng là vừa mới biết.” Quý Phùng Tuyết cũng cười.
“Biết cũng không sao, nhưng đừng nói ra ngoài, tránh để người khác nói tôi thiên vị.” Giang Nguyên nói, “Tôi luôn xem các nghệ sĩ như nhau, có thể đi xa bao nhiêu hoàn toàn là dựa vào sức của họ.”
Quý Phùng Tuyết gật đầu, thầm nghĩ: đúng là bạn học của Hạ Dương Huyên, giáo viên tầm cỡ thế nào mới dạy ra được hai doanh nhân sừng sỏ thủ đoạn cao minh thế này.
Chị cũng đoán được Hạ Lâm Hạ muốn tác hợp cho họ, nhưng không biết cảnh tượng gì sẽ xảy ra sau khi hai vị bạo chúa này ở bên nhau, chỉ biết có lẽ cuộc sống sau này của Hạ Lâm Hạ sẽ lấy nước mắt chan cơm.
Lúc này, cha Hạ từ cổng bước vào, “Tôi về rồi đây, nghe nói Tiểu Nguyên và Tiểu Quý đến rồi.”
Mẹ Hạ từ bếp bước ra, tức giận nói: “Ngày nào cũng chỉ biết lông bông lêu lổng, mau đi tìm Tiểu Nguyên đi, em tìm Tiểu Quý có việc.”
Quý Phùng Tuyết bị đưa tới phòng ngủ của mẹ Hạ.
“Cô à, cô. . .”
“Con cứ từ từ.” Mẹ Hạ cười tủm tỉm mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một chồng sổ ghi chép màu sắc sặc sỡ, có cái còn có khoá, chỉ là bị gỉ sét đến mức chẳng còn tác dụng gì. Mặt ngoài sổ không dính một hạt bụi, vừa nhìn đã biết chúng thường xuyên được lau chùi.
“Những cái này ấy à, đều là nhật ký của Tiểu Bảo.” Mẹ Hạ vẫy tay về phía chị, khí phách nói: “Cho con hết.”
Quý Phùng Tuyết bước đến, cúi đầu nhìn xuống mấy quyển sổ, trên bìa có đề ba chữ “Hạ Lâm Hạ”.
“Nhưng mà. . . đây là nhật ký. . .” Mặc dù Quý Phùng Tuyết rất muốn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư.
“Không sao, con bé ấy vứt rồi.” Mẹ Hạ hờ hững xua tay, “Thời điểm con bé ra mắt đã dừng thói quen viết nhật ký, bảo là không thể lưu lại lịch sử đen tối, nói cô vứt đi.”
Sau đó, mẹ Hạ liền giao tất cả lịch sử đen tối vào tay chị: “Con yên tâm, trước đây cô không nỡ vứt nên nói sẽ để dành sau này giao lại cho bạn trai con bé, nó nói không thành vấn đề. Nhưng không ngờ hiện tại lại là bạn gái, cũng giống nhau cả thôi, con cứ cầm lấy, đúng lúc cho con nhìn thấy bản chất thật của nó, còn có cơ hội quay đầu.”
“Con sẽ không hối hận.” Quý Phùng Tuyết nói.
Mẹ Hạ rất cảm động: “Con gái ngoan, cô đã bảo phòng bếp làm Nshima rồi đấy.”
Quý Phùng Tuyết: “. . .” Đam mê bất diệt với Nshima chắc là được truyền thừa từ cô phải không?
“Con cầm đi rồi nếu cô chú muốn đọc thì biết làm thế nào?”
“Chuyện này con cứ yên tâm!” Mẹ Hạ vỗ ngực, tự hào nói: “Cô đã sao chép ra mấy bản, trong nhà ai cũng có phần. Sau này nếu con bé có chị dâu, cũng sẽ được phát một bản.”
Quý Phùng Tuyết yên tâm thoải mái nhận lấy.
Chị lật vài trang, nhìn thấy mấy nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ từ khi còn bé, chị cầm lên đọc lướt qua.
. . .
Ngày 9 tháng 9, trời xanh.
Lớp ba, cô giáo bảo bọn mình viết nhật ký.
Mình đi hỏi mẹ nhật ký là gì, mẹ nói nhật ký là ghi lại chuyện ăn, ở, đi lại mỗi ngày của mình.
Buổi sáng, ăn sandwich và sữa bò, ngồi Maybach, khởi hành từ biệt thự rộng ba trăm mét vuông, không nhớ rõ đã đi được bao nhiêu bước.
. . .
Ngày 1 tháng 10, trời nhiều mây chuyển sang mưa nhỏ, rồi lại trong, rồi âm u, rồi mưa to.
Thời tiết hôm nay giống y hệt mặt của Đại ma vương, thay đổi thất thường, mình nghi ngờ anh ấy bị mắc chứng bệnh mà ba hay nói —— ung thư mãn kinh thời kỳ cuối.
. . .
Ngày 7 tháng 12, trời mưa.
Không làm xong bài tập, bị Đại ma vương đánh vào lòng bàn tay, mình ghét anh ấy.
. . .
Ngày 2 tháng 1, trời có gió to.
Lại bị Đại ma vương đánh, mình hận anh ấy.
. . .
Ngày 3 tháng 3, trời tối nên không biết thời tiết thế nào.
Được chú cảnh sát cứu về rồi.
Nửa đêm khát nước đi lấy nước uống, nghe thấy Đại ma vương đang ngồi khóc trong phòng khách.
Người gì cao hơn một mét tám, nhưng khóc lên thật khó nghe.
Mình không hận Đại ma vương nữa, mình thương anh ấy.
P/S: Nếu như anh ấy không đánh mình nữa.
. . .
“Ăn cơm thôi.” Cha Hạ ở dưới lầu gọi to.
Quý Phùng Tuyết buông nhật ký, bước ra ngoài cùng mẹ Hạ, đúng lúc gặp mặt hai anh em vừa bước ra từ phòng làm việc.
Hạ Lâm Hạ thấy tình thế không ổn, lập tức hỏi: “Mẹ, không phải là mẹ lại lén lấy thỏi vàng cho chị ấy đấy chứ?”
“Làm gì có.” Mẹ Hạ tặc lưỡi, “Con lại bị ăn mắng phải không?”
“Hừ!” Hạ Lâm Hạ chạy xuống lầu, ngồi vào bàn ăn, đợi một lúc mới thấy vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.
Trong bữa cơm, Giang Nguyên và Hạ Dương Huyên thỉnh thoảng trao đổi với nhau về chuyện công ty, giống như hai nhà lãnh đạo đầu ngành đang tham dự buổi họp trực tuyến.
Bên này, Quý Phùng Tuyết thấp giọng dặn dò Hạ Lâm Hạ công tác chuẩn bị từ nhỏ đến lớn khi đến đoàn phim, Hạ Lâm Hạ liên tục gật đầu.
Cha mẹ Hạ ngồi trên hai ghế chủ toạ, từ xa xa nhìn nhau, liên tục gật gù, ra chiều thoả mãn.
Sau khi ăn xong, hai vị sếp lớn đều bận rộn, chạy thẳng về công ty. Quý Phùng Tuyết cũng không tiện ở lâu, dự định trở về, Hạ Lâm Hạ đã chuẩn bị xong xe cho chị ấy, chợt thấy mẹ Hạ chạy đến.
“Ai nha, Tiểu Quý, con quên lấy đồ rồi.” Mẹ Hạ đặt một túi nilon màu đen vào tay chị.
“Khoan đã, đây là gì vậy?” Hạ Lâm Hạ nhíu mày, vươn tay mở túi nilon, mở ra, bên trong vẫn là túi nilon, lại mở ra lần nữa, vẫn là túi nilon.
“Không phải vàng thỏi thật mà!” Mẹ Hạ vỗ vào tay cô, đẩy cô vào nhà, “Chỉ là một chút đặc sản thôi, sao con lại keo kiệt như vậy.”
Hạ Lâm Hạ ngoái đầu lại gân cổ nói: “Bác Quý, nếu là vàng thỏi thì nhớ trả tôi đấy.”
“Được rồi.” Quý Phùng Tuyết vui vẻ ôm theo túi nhật ký đồ sộ trở về.
Khi rảnh rỗi chị sẽ lật giở vài trang, như thể nhìn thấy chặng đường trưởng thành của một Hạ Tiểu Bảo lỗ mãng.
Nhưng chị không dám xem nhiều, mỗi ngày chỉ xem một ít cho vơi đi nỗi nhớ.
Hơn nửa tháng sau, chị mới nhìn thấy Hạ Lâm Hạ ở cuộc họp nghiên cứu kịch bản, cô ấy không nhàn nhã như chị, hoạt động dồn dập.
Một đêm nọ, ở vòng bạn bè, nhìn thấy cô ấy để trạng thái vừa kết thúc công việc, chị lập tức trả lời một câu “Nghỉ ngơi thật tốt nhé”.
Hạ Lâm Hạ đúng lý hợp tình trả lời chị: “Nghỉ ngơi là dành cho thể loại cá muối* như chị, lại còn biết đào vàng bằng cách lấy lòng người già.”
(*Cá muối: tiếng lóng chỉ xác chết hoặc những người lười vận động, những người không có hoài bão, không chí tiến thủ, hoặc là người ăn no nằm chờ chết.)
Quý Phùng Tuyết: “.”
Hơn nửa tháng không gặp, khi Hạ Lâm Hạ vừa xuất hiện trong tầm mắt chị, chị bỗng có chút sững sờ, tựa như từ khi quen biết nhau tới nay, hai người chưa từng xa cách lâu như vậy.
Vì vậy, quỷ thần xui khiến thế nào mà chị ôm chặt lấy cô, “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, hắc hắc, dính người quá đi.” Hạ Lâm Hạ cười khúc khích hai tiếng, tiếp nhận cái ôm của chị, còn vẫy tay chào những người khác trong phòng, “Chào mọi người nha.”
Khâu Tinh Châu không thể nhịn được nữa, cuộn quyển kịch bản lại, làm ra vẻ như muốn gõ, Hạ Lâm Hạ lè lưỡi với anh ta.
May là Quý Phùng Tuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần, ra vẻ thoải mái đưa cô ấy cùng ngồi vào chỗ với mình, đồng thời quay sang chào hỏi những nhân viên chủ chốt xung quanh.
Khâu Tinh Châu lướt qua Hạ Lâm Hạ, vươn một tay ra, “Ảnh hậu Quý, sau này nhờ chị chỉ bảo.”
“Đừng khách sáo.” Quý Phùng Tuyết lịch sự bắt tay anh ta.
Hạ Lâm Hạ bĩu môi, chưởng một ấn xuống, cắt đứt hai bàn tay kia.
“Nhìn bộ dạng ghen tuông của em kìa.” Khâu Tinh Châu đau đớn rút tay về.
“Anh mới ghen ấy, cả nhà anh đều có máu Hoạn Thư.” Hạ Lâm Hạ tức tối nói.
“A, không khí náo nhiệt thật.” Trần Liên Kiệt đi đến, tươi cười ngồi vào ghế chủ toạ, nhìn quanh một vòng, “Đến đông đủ rồi, trước tiên mọi người tự giới thiệu một chút nào, hai tháng sau đều sớm chiều ở chung đấy.”
Bắt đầu từ diễn viên cho đến kết thúc là lời tự giới thiệu của người phụ trách từng bộ phận, sau đó Trần Liên Kiệt vào thẳng chủ đề chính: “Chúng ta đọc thoại trước, tổ dựng phim và tổ đạo cụ nhìn xem nếu có vấn đề gì cứ nói thẳng ra nhé.”
Quý Phùng Tuyết đã rất quen thuộc, sau khi thuần thục đọc xong lời thoại của mình, câu tiếp theo là của Hạ Lâm Hạ, chị đột nhiên trở nên căng thẳng.
Mặc dù trong buổi nghiên cứu kịch bản này sẽ không thật sự diễn lại nhân vật, rất nhiều người chỉ đọc thoại một lần xem như xong, chủ yếu là mọi người cùng nhau phân tích xem có lỗi logic nào không để đưa ra đề xuất tốt hơn.
Chị không khỏi nhìn thoáng qua Hạ Lâm Hạ, đã lâu chị không trải qua cảm giác lo lắng thế này.
Hạ Lâm Hạ mở miệng đọc câu thoại đầu tiên.
Quý Phùng Tuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lát sau, Trần Liên Kiệt cười nói: “Không tồi, quả đúng là người học nhạc, âm điệu và khí lực của lời thoại đều nắm rất vững.”
Hạ Lâm Hạ cười hi hi vui sướиɠ, sau đó chớp chớp mắt với Quý Phùng Tuyết, nhỏ giọng nói: “Đều là nhờ cô Quý của tôi dạy giỏi.”
“Vậy có khen thưởng gì không?” Chị hỏi.
“Chị muốn gì nào?”
Quý Phùng Tuyết buột miệng thốt ra: “Cho chị chữ ký em tự tay ký đi.”
“Được thôi.”
“Chị muốn chữ thật to.”
Hạ Lâm Hạ không khỏi hiếu kỳ: “Chị lấy chữ ký của tôi làm gì?”
Quý Phùng Tuyết nghiêm túc suy nghĩ: “Trừ tà.”
Hạ Lâm Hạ thở phì phò tiện tay xé một trang giấy, ký tên.
TO: Tiểu Tuyết Hoa
—— Năng lượng balala, biến thành xấu xí!
Quý Phùng Tuyết nhận lấy, đọc kỹ, nghiêm túc gấp lại, bỏ vào túi.
Hạ Lâm Hạ: “. . .”
Quý Phùng Tuyết vẫn giữ nụ cười trên môi, nhớ đến đoạn nhật ký tối qua vô tình đọc được.
Ngày 9 tháng 4, trời trong.
Thầy phong thuỷ nói trong nhà có oán khí nên mới khiến mình gặp phải đại hoạ thế này.
Mình tin ông ta mới sợ, không phải chỉ là đứng thứ hai trong kỳ thi thôi sao?
Nếu như làm thầy phong thuỷ dễ như vậy, mình cũng làm được, sau này sẽ chuyên bán bùa trừ tà cho mấy bé ngốc bạch ngọt.
Thần chú mình cũng đã nghĩ ra rồi —— Năng lượng balala!