Sáng hôm sau, tập thể cùng ngủ nướng.
Tổ đạo diễn cô đơn quạnh quẽ, phòng phát sóng trực tiếp cũng trống vắng đìu hiu.
[Sao thế này? Ngày cuối cùng cũng có thể ngủ nướng? Mau dậy làm việc nào!]
[Sắp kết thúc rồi nên mọi người muốn buông thả sao?]
[Tôi còn tưởng do lỗi mạng nhà tôi]
[Ngày cuối cùng là ngày trình diễn tư thế ngủ?]
[Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả chị Song cũng không thấy đâu?!]
[Sáng sớm phấn khích nhào tới ăn cẩu lương, kết quả là thế này???]
[Nhìn đời vắng lặng, đơn côi hút thuốc.jpg]
Đến mười giờ, đạo diễn cảm thấy thế này không ổn, lên lầu gõ từng cánh cửa. Lúc này ba phòng mới lần lượt mở cửa, mặt mũi hốc hác.
Mọi người cùng nhìn về phía Thang Nguyên Đức, Thang Nguyên Đức nặng nề thở dài, “Đều là lỗi của vợ tôi.”
Phương Thu Song đánh ông ấy một cái.
Tối qua mọi người trằn trọc đến hơn nửa đêm, may mà ê-kip chương trình kịp thời chuẩn bị thuốc trị tiêu chảy mới kiểm soát được tình hình. Mọi người về phòng đánh răng rửa mặt sạch sẽ, ngồi trong phòng khách đợi chỉ đạo.
Đạo diễn: “Hoạt động duy nhất trong ngày hôm nay là dọn dẹp, trước khi đi nên dọn nhà cửa sạch sẽ cho chủ nhà.”
Mọi người cầm công cụ lao động, phân công hợp tác, bắt đầu quét tước trong ngôi nhà mình đã sống hơn một tháng qua. Không bao lâu, Hạ Lâm Hạ đấm đấm eo, đứng thẳng người, xoay một vòng tại chỗ, nhìn quanh nhà, cảm khái nói: “Sao tôi cứ cảm thấy tiêng tiếc.”
“Tôi cũng vậy.” Tống Uyển Dịch đứng ở lan can tầng hai, giọng điệu có vẻ tiếc nuối, “Tôi rất thích mọi người.”
Phương Thu Song bưng chậu nước đi ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, sau này mọi người giữ liên lạc là tốt rồi.”
“Được đấy, chị Song, sau này đấu địa chủ em sẽ thường xuyên tìm chị.” Hạ Lâm Hạ cười.
“Còn tôi nữa, lần sau đi đánh mấy con gà phải gọi tôi đấy, còn muốn được cô Quý kéo đội!” Tống Uyển Dịch phụ hoạ.
Quý Phùng Tuyết mỉm cười, vừa quay đầu lại bỗng đối diện với Tiết Huy đang lau cửa sổ cũng có biểu cảm tương tự.
Hai người im lặng một lúc, Tiết Huy nhanh trí bắt kịp chủ đề của họ: “Lần sau có đi đấu giá nhớ gọi tôi một tiếng nhé.”
Quý Phùng Tuyết: “.”
Cậu được ghi hình đến nghiện rồi phải không?
Năm người phân tán khắp các hướng trong nhà, trò chuyện hăng say sôi nổi. Chỉ riêng Thang Nguyên Đức bị Phương Thu Song đuổi ra ngoài, phơi nắng dọn dẹp đống hỗn độn đêm qua.
[Chúc phúc cho cả ba cặp đôi, tôi lại lần nữa tin tưởng tình yêu! Mùa Hạ năm nay thật ngọt ngào!]
[Cảm ơn chương trình, tôi rất thích sự ứng cứu nhau trong lúc hoạn nạn của Thang Thu, từ vườn trường đến váy cưới của Tiết Tống, cùng tình yêu không phân biệt giới tính của Quý Hạ, Mùa Hạ năm nay thật ngọt ngào!]
[Tháng cuối hạ, cảm ơn nha!]
[Mùa Hạ!]
[Kết thúc tiếc quá đi mất! Còn muốn xem sinh hoạt hàng ngày của ba cặp đôi này! Mùa tiếp theo có thể tiếp tục mời họ không?]
[Gameshow kết thúc rồi, nhưng mọi người đừng khóc nha! Mùa Hạ vẫn còn một bộ phim điện ảnh đó! Đến lúc đó cẩu lương lại ngon gấp mười lần!]
[Xin mọi người nhiệt liệt hưởng ứng phim mới《Ô Y》của Hạ Hạ và cô Quý]
Thời điểm kết thúc, sáu người cùng đứng ở cổng chính ngoài sân để chụp một tấm ảnh chung, sau hơn nửa giờ bịn rịn chia tay mới ngồi lên xe về nhà.
《Yêu đương là chuyện nhỏ》chính thức kết thúc.
Một tuần sau, nhiệt độ của chương trình này vẫn còn rất nóng sốt, đủ loại video edited cùng các đoạn cắt thay nhau chiếm giữ vị trí đầu bảng trên các trang web chuyên đăng video. Đề tài trên hot search chỉ tăng không giảm, fan của cả sáu người đều gia tăng ở các mức độ khác nhau.
Đặc biệt là hai người Quý Hạ, lượng fan của bộ đôi này đang tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sự giao lưu tương tác giữa hai người gần đây thu hút được không ít fan qua đường, rất nhiều người chuyển từ anti Hạ Lâm Hạ sang người qua đường, từ người qua đường lại chuyển thành fan, hy hữu còn có trường hợp anti trực tiếp trở thành fan. Còn Quý Phùng Tuyết lại càng không cần phải nói, lần đầu tiên xuất hiện trong một gameshow, cuộc sống hàng ngày của chị làm khán giả cảm giác chị không còn là người không dính khói lửa, trở nên gần gũi hơn nhiều.
Tiếp theo là fan CP của hai người như nấm mọc sau mưa. Đây là cặp đôi đầu tiên trong giới giải trí công khai tình yêu đồng giới, khác nào tự tay đưa kẹo ngọt đến tận miệng của CP đảng. Ôm chân một CP người thật việc thật lại chẳng thích hơn ship một CP trong tưởng tượng hay sao?
Tất nhiên là còn bao gồm sự kết hợp của rất nhiều hiệu ứng, hai người là người yêu, cùng tham gia một chương trình thực tế, lại còn đóng chung một bộ phim. Vì vậy, fans hai nhà càng đồng tâm hiệp lực tăng chỉ số, sau tất cả thì lợi ích của cả hai cũng gắn liền với nhau.
Ngoài ra còn có một số ít là fans của Khâu Tinh Châu, bởi vì quan hệ “Cha – con” với Hạ Lâm Hạ nên đã được loại trừ nghi vấn yêu đương, fans của anh chàng họ Khâu tất nhiên sẽ thoải mái ủng hộ Hạ Lâm Hạ.
Giang Nguyên ngồi trong văn phòng xem số liệu nghệ sĩ mới ra, Hạ Lâm Hạ vững chắc ở ngôi đầu bảng, Quý Phùng Tuyết tuy rằng không nằm trong Top 10 nhưng cũng không quan trọng, dù sao thì chị cũng không đi theo con đường lưu lượng.
Kết quả này khiến Giang Nguyên rất hài lòng.
Cả hai đều tăng fan, phim điện ảnh mới cũng tạo được sự chờ mong trong lòng khán giả, ngoài ra còn có vô số lời mời đóng quảng cáo.
Có vẻ như quyết định đưa ra vào thời điểm đó là đúng đắn.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, chị nhìn thoáng qua tên người gọi, không nghe máy. Lát sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, chị gõ gõ lên bàn, rốt cuộc cũng nghe máy, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào: “Sao vậy, bận lo công danh sự nghiệp còn bận đi xem mắt mà vẫn không quên gọi điện thoại cho bạn học cũ à?”
Bên kia im lặng vài giây.
Sau đó vang lên một chuỗi “Hi hi ha ha”.
Giang Nguyên cảm thấy không ổn.
“Hì hì, chị Nguyên, là em đây.” Hạ Lâm Hạ che điện thoại nhỏ giọng nói, “Giang hồ ứng cứu, chị mau tới nhà em đi.”
“Sao em lại cầm điện thoại anh trai em?”
“Đối tượng xem mắt của anh ấy đang ở nhà em! Em vừa cướp được điện thoại của anh hai, chị mau tới đi.”
Giang Nguyên dừng một chút: “Chị không đi đâu.”
“Chị mà không tới thì em sẽ nói với anh hai, chị bắt em và Quý Phùng Tuyết giả vờ yêu nhau.”
“. . .”
Giang Nguyên ngồi trong xe trầm tư về cuộc đời, thật sự không hiểu tại sao năm ấy lại chấp nhận cho mối hoạ ngầm này vào công ty?
Chị quẹt điện thoại một cách cáu kỉnh, đột nhiên, chị nhớ tới buổi phỏng vấn vô tình xem được trên trang web hôm nọ, thầm cảm thấy Quý Phùng Tuyết có chuyên môn cao trong việc đối phó Hạ Lâm Hạ, bất giác cong lên khoé môi.
Quý Phùng Tuyết đang ngồi ở nhà đọc kịch bản, đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Nguyên, bên kia vào thẳng vấn đề: “Tôi đang ở dưới lầu nhà cô, xuống đi, chúng ta cùng đến nhà Hạ Lâm Hạ.”
Quý Phùng Tuyết: “?”
Chị khó hiểu đi xuống, cửa sổ xe hạ xuống, Giang Nguyên nói: “Lên xe đi.”
Quý Phùng Tuyết ngồi trong xe trầm tư về cuộc đời, thật sự không hiểu tại sao Giang Nguyên lại mời chị cùng đến nhà họ Hạ, hơn nữa, dường như thư ký rất quen đường thuộc lối, ngay cả hướng dẫn cũng không cần?
Đây là lần thứ hai chị tới, chiếc xe lái thẳng vào sân không gặp trở ngại nào.
Sau đó chị nhìn thấy Hạ Lâm Hạ vọt ra với nụ cười xán lạn, vỗ lên cửa kính xe: “Chị Nguyên, cuối cùng chị cũng thông suốt! Em chờ chị lâu lắm rồi, nhớ chị nhiều ơi là nhiều!”
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh như băng sương của Quý Phùng Tuyết.
Hạ Lâm Hạ hoảng hồn nhìn vào trong, thấy Giang Nguyên ngồi bên kia, cô gượng cười xấu hổ: “Ha ha, bác Quý cũng tới sao, em nhớ bác nhiều.”
Giả dối, ngay cả “ơi là nhiều” cũng không có.
Quý Phùng Tuyết ghi hận trong lòng.
“Mẹ ơi! Chị Nguyên và bác Quý tới rồi!” Hạ Lâm Hạ kêu to.
Quý Phùng Tuyết lại lườm cô một cái, giỏi lắm, tên của mình còn nằm sau.
Ghi hận +1.
Mẹ Hạ cũng chạy ra, vui mừng nói: “Ai da, sao mấy đứa tới mà không nói tiếng nào vậy, để cô đi nói phòng bếp làm thêm đồ ăn.”
“Con chào cô, lâu rồi không gặp cô.” Giang Nguyên xuống xe, thân thiết bước đến khoác tay mẹ Hạ đi vào trong, “Con đi ngang qua, tiện đường nên ghé thăm hai người.”
Hạ Lâm Hạ bị chị sếp trừng mắt, vẫn không biết xấu hổ mà nắm cánh tay bên kia của mẹ Hạ, làm mặt quỷ với Giang Nguyên, cười xấu xa.
Quý Phùng Tuyết lẻ loi: Ghi hận +2.
Đến khi bước tới cửa, Hạ Lâm Hạ mới đột nhiên quay đầu lại, hơi sửng sốt, đưa cánh tay kia ra: “Bác Quý, còn đứng ngẩn ngơ làm gì, mau vào thôi.”
Quý Phùng Tuyết bước nhanh đến, nắm lấy tay cô.
Ghi hận -1
Hạ Lâm Hạ cúi đầu nhìn tay hai người, vốn dĩ cô chỉ định khoác tay. . .
Trong phòng khách, Hạ Dương Huyên đang ngồi đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc vô cùng tinh tế, nghe động tĩnh, cả hai đồng thời nhìn sang, thấy bốn người phụ nữ đi thành một hàng, bước vào rất khí thế.
Cảnh tượng này, rất giống hình ảnh thường thấy của nữ sinh cấp ba?
Hạ Dương Huyên đứng dậy tiếp khách, đầu tiên là gật đầu với Quý Phùng Tuyết, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, thấp giọng nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Giang Nguyên chưa kịp trả lời, đối tượng xem mắt đã giành hỏi trước: “Vị này là ai vậy?”
Rất ra dáng bà chủ nhà.
Chẳng hiểu sao tính hiếu thắng của Giang Nguyên đột nhiên trỗi dậy, vừa định trả lời là bạn học cũ mười mấy năm, bỗng nghe Hạ Lâm Hạ giành nói trước: “Chị dâu của tôi!”
Giang Nguyên: “. . .”
Hạ Dương Huyên: “. . .”
Quý Phùng Tuyết: Ghi hận -1.
Hóng hớt.jpg
Nghe vậy, người phụ nữ xinh đẹp kia bước tới, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của Quý Phùng Tuyết, nhíu mày nói: “Cô là chị dâu của người nào? Có quan hệ gì với Hạ Dương Huyên?”
Quần chúng hóng hớt Quý Phùng Tuyết: “?”
Những người khác: “???”
Hoá ra đối tượng xem mắt vừa nhìn thấy Quý Phùng Tuyết liền cảm thấy nguy cơ. Lại nhìn thấy người đầu tiên Hạ Dương Huyên chào hỏi chính là người phụ nữ này, cũng không để ý những chuyện phía sau, chỉ nhìn chằm chằm Quý Phùng Tuyết.
“Ngoại hình không tồi, hai người ở bên nhau từ khi nào?”
Quý Phùng Tuyết ngây ra như phỗng, ngơ ngác nói: “Cảm ơn đã khen?”
Tất cả mọi người chết lặng.
Hạ Lâm Hạ chớp mắt, đi đến bên cạnh Quý Phùng Tuyết, nắm tay chị ấy, mười ngón đan chặt vào nhau, giơ lên trước mắt người nọ, “Đừng nói bậy, chị ấy là người yêu của tôi.”
Khoé môi Quý Phùng Tuyết khẽ cong lên, “Ừm, tôi là bạn gái của em ấy.”
Người phụ nữ nọ lại chuyển tầm mắt sang Giang Nguyên, còn chưa kịp hỏi, Giang Nguyên đã lạnh mặt lên tiếng: “Đừng nhìn tôi, tôi chỉ cố tình chạy từ rất xa tới đây để ăn cẩu lương của bọn họ.”
—————————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hạ Lâm Hạ: Chúng tôi không sản xuất cẩu lương, chúng tôi chỉ là người chuyên vận chuyển cẩu lương, nơi nào cần chúng tôi có, nơi nào khó, có chúng tôi!
Trợ công lớn nhất trong truyện này không thoát khỏi tay Giang tổng rồi (*^▽^*)