Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 53: Đêm

[Ngồi xem đến cuối buổi livestream, quả nhiên có bất ngờ! Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại khóc một dòng sông!]

[A a a a a a a a a! Kswl (ngọt chết tôi rồi)! Mùa Hạ gϊếŧ tôi đi!]

[Nghe hay thật! Tuy chỉ là ngâm nga nhưng rốt cuộc đây là giọng của thiên sứ từ thiên đường nào vậy? À, hoá ra là của yêu tinh gϊếŧ người không thấy máu Hạ Lâm Hạ nha!]

[Tôi sai rồi, tôi còn nghĩ sẽ hát cho cô Quý một bài《 Hảo hán ca 》nữa chứ]

[Ngọt muốn khóc, còn chưa viết lời cho bài hát mới mà đã đem đi tặng cô Quý hu hu hu hu hu]

[A a a khi nào thì Hạ Hạ phát hành album đặc biệt! Tôi muốn mua để dán poster đầu giường]

[Hình ảnh này. . . giống như đang xem phim điện ảnh ấy]

[Ánh mắt của Quý tiên nữ cưng chiều muốn xỉu luôn kìa!!! Đúng là Ảnh hậu, kỹ năng “Mắt” tuyệt thật!]

Hạ Lâm Hạ ngồi ở một góc sân, tiếp nhận buổi phỏng vấn hậu kỳ.

Đạo diễn hỏi: “Bản nhạc cô vừa đàn là đặc biệt chuẩn bị cho cô Quý sao?”

“Không phải, tôi muốn sáng tác một bài hát cho riêng mình nên đã chuẩn bị bài này từ lâu rồi, chỉ là lúc này đột nhiên muốn tặng cho chị ấy.” Hạ Lâm Hạ suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Ừm, sau này viết xong lời sẽ chính thức tặng cho chị ấy.”

Đạo diễn: “Tham gia chương trình này có ý nghĩa thế nào với cô?”

Hạ Lâm Hạ trầm ngâm một lúc, nói: “Về ý nghĩa đặc biệt thì là mối quan hệ giữa tôi và bác Quý trở nên tốt hơn nhiều, đồng thời cũng làm quen được thêm bạn bè. Ngoài ra thì không còn gì nữa, dù sao đây cũng là chương trình có tiết tấu chậm rì rì về cuộc sống thường ngày, cũng không khác mấy so với nằm phè ở nhà.”

Đạo diễn chương trình có tiết tấu chậm rì rì: “. . .”

Đạo diễn: “Cô có mong đợi gì đối với CP của mình trong tương lai không?”

“Có thể nói chuyện này sao?” Hạ Lâm Hạ ngượng ngùng, “Tôi mong có thể lấy được giải Oscar, để Ảnh hậu Quý bội phục sát đất rửa chân cho tôi.”

[Ha ha ha ha ha, cô sống trong mơ phải không?]

[Làm thế nào mà cô có thể chuyển đổi từ băng sơn mỹ nhân thành người đẹp phá băng tài tình như vậy?]

[Cứu mạng, một giây trước tôi còn cảm động phát khóc, một giây sau đã cười như vịt đực, cô gái này đúng là làm tôi vừa khóc vừa cười!]

Đạo diễn: “Cô còn có gì muốn nói với cô Quý không?”

Hạ Lâm Hạ nhìn vào ống kính, mi mắt cong cong, tha thiết nói: “Bác Quý, lát nữa đừng quên rửa chân cho tôi.”

Đạo diễn: “Cô Quý đang phỏng vấn bên cạnh, cô có muốn biết cô ấy nói gì về cô không?”

“Tôi vừa thấy biểu cảm nham nhở của anh là không muốn biết nữa.”

“Cô ấy nói. . .”

“Đừng nói!” Hạ Lâm Hạ đưa tay ngăn cản, thậm chí còn chạy vọt tới định bịt miệng ông ta.

Nhưng đạo diễn vẫn kịp giành nói trước: “Cô ấy nói kỹ năng diễn xuất của cô thối hệt như chân cô, khi nào về nhớ học kịch bản cho đàng hoàng.”

“A a a a tôi muốn gϊếŧ chị ta.” Hạ Lâm Hạ xoay người lao về phía góc sân bên kia.

[Ha ha ha ha ha ha, sự thật của cô Quý]

[Quý tiên nữ quá thẳng thắn, đúng là ân oán phân minh a ha ha ha ha]

[Lần đầu tôi xem phỏng vấn mà thấy hai nhân vật chính muốn đánh nhau đấy]

Quý Phùng Tuyết vừa trả lời xong câu hỏi cuối cùng, đột nhiên cảm nhận được người nào đó mang theo luồng gió mạnh thổi tới, tiếp theo là cổ bị một bàn tay bóp mạnh.

Hạ Lâm Hạ đứng sau lưng chị, dùng sức nhấc lên, uy hϊếp: “Mau khen tôi.”

Quý Phùng Tuyết: “. . .”

“Tại sao còn chưa khen?”

“Nói, không, nói được.” Mặt Quý Phùng Tuyết đỏ bừng vì ngạt thở.

Hạ Lâm Hạ buông tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ làm ra hình súng lục, đặt trên huyệt thái dương của chị: “Nhanh lên! Khen tôi!”

“Hạ Lâm Hạ là cô gái dịu dàng lương thiện xinh đẹp phóng khoáng thuần khiết ngây thơ ưu nhã cao quý nhất mà tôi từng thấy.” Quý Phùng Tuyết nói liền mạch lưu loát.

Ngón tay Hạ Lâm Hạ dí sát hơn vào đầu chị: “Không đủ, quan trọng là kỹ thuật diễn của tôi.”

“Kỹ thuật diễn xuất thần nhập hóa điêu luyện sắc sảo thật sự chấn động lòng người, khiến người lạc vào trong cảnh, ấn tượng khó phai, trình độ chuyên môn này có thể nói là diễn tinh.”

Hạ Lâm Hạ híp hai mắt lại, Quý Phùng Tuyết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bồi thêm một câu: “Mở ngoặc, từ ‘diễn tinh’ này mang ý nghĩa tích cực, ý nói kỹ thuật diễn xuất của em đã tu luyện thành tinh, biến cát thành vàng.”

[Trời ơi, để được sống mà bất chấp, tôi cười đến mức trượt chân xuống quỳ lạy bé cún nhà tôi luôn]

[Quý Phùng Tuyết: Khổ quá, tôi khổ quá mà]

[Quý Phùng Tuyết, nguy hiểm]

[Nguy hiểm chết sâu]

[Được được, chúng tôi tin, Hạ Lâm Hạ là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy chân đá Cannes, tay đấm Oscar]

[Ha ha ha ha ha ha hức, tôi có thể xem cả đời mấy đoạn tương tác giữa hai người! Kết thúc tiếc quá!]

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Hạ Lâm Hạ vẫn không thôi nhớ thương chuyện mát xa và rửa chân, vừa về phòng lập tức nhào lên giường: “Nào, bác Quý, tới xoa bóp cho trẫm.”

Quý Phùng Tuyết ngồi quỳ hai bên sườn cô, sau một hồi trầm mặc, chị hỏi: “Em thật sự muốn xoa bóp?”

“Đương nhiên, đừng dài dòng nữa.” Cô quay đầu nhìn lại, thấy Quý Phùng Tuyết còn chưa hành động, lên tiếng giục: “Làm nhanh lên nhanh lên, bóp xong mới ngủ ngon.”

Quý Phùng Tuyết khe khẽ thở dài, vươn tay ấn xuống vai cô, nhào nặn rất có thứ tự.

“Ưʍ. . . thoải mái quá, xuống dưới một chút.”

Quý Phùng Tuyết đi xuống một chút, khi chạm đến xương bướm, chị giảm bớt lực, tựa như đang vuốt ve. Sau đó là đến eo lưng của cô, bờ eo thon nhỏ như thể chỉ cần hai bàn tay là có thể ôm trọn, hồi lâu không tìm được nơi đặt tay, cuối cùng quỷ thần xui khiến chị giữ hai bên eo.

“Aish, chị đừng hòng nhân cơ hội thọc lét tôi.” Hạ Lâm Hạ thoải mái vùi đầu vào gối nói.

Quý Phùng Tuyết tâm thần nhộn nhạo tiếp tục mát xa, nhưng không biết suy nghĩ đã chạy tới nơi nào, xuống tay không nhẹ.

Hạ Lâm Hạ đau đớn kêu lên, quay lại trừng mắt với chị.

Quý Phùng Tuyết cười xin lỗi: “Làm lại lần nữa.”

Lần này lại càng thoải mái hơn, Hạ Lâm Hạ vừa lòng thoả mãn quay lại, thả lỏng đến đầu óc trống không, chỉ cảm thấy một đôi tay đang không ngừng xoa bóp trên lưng, lực ấn vừa phải, dịu dàng gãi đúng chỗ ngứa.

Khi đang mơ màng thì bàn tay kia một đường sờ đến gáy cô, không biết cảm giác lạnh lẽo ấy đã chạm vào dây thần kinh nào của cô, đột nhiên cô khẽ run lên.

Hạ Lâm Hạ: “!”

Ánh mắt Quý Phùng Tuyết chợt biến đổi, lông mi dài rũ xuống, trong mắt là ý cười nhè nhẹ. Tất nhiên chị cũng nhận ra sự khác thường, Hạ Lâm Hạ chôn mặt vào gối, không muốn nói chuyện, giả chết.

Sau đó, đôi tay kia rời khỏi cổ, tiếp tục ấn bả vai. Hạ Lâm Hạ vừa thở ra một hơi, nơi mẫn cảm sau gáy lại bị bóp một cái, cảm giác tê dại như bị điện giật, nói chuyện cũng nhịn không được run lên.

Cô âm thầm cắn răng, nén giọng nói: “Đủ rồi, không bóp nữa, tôi muốn đi ngủ.”

Quý Phùng Tuyết cong môi, bình thản nói: “Mới được mười phút thôi mà, khách quan không thêm một giờ nữa sao?”

“Không thêm không thêm.” Hạ Lâm Hạ động đậy, đuổi chị xuống, che đầu đi ngủ.

Quý Phùng Tuyết đứng ở mép giường, vén một góc chăn của cô lên, nhìn vào khuôn mặt hồng hào trơn mịn của cô, cưởi nói: “Ngủ sớm vậy à? Không cần chị rửa chân cho em sao?”

“Đừng đừng, cổ tay ngài có bao nhiêu lực chứ, nào dám bắt ngài rửa chân cho tôi, tôi không xứng.” Hạ Lâm Hạ kéo chăn lại, “Ngủ!”

Đắp chăn hồi lâu mới nghe tiếng Quý Phùng Tuyết tắt đèn vào phòng tắm tắm rửa. Không có ánh sáng, tiếng nước truyền ra từ phòng tắm dường như to hơn.

Cô bực bội xoa đầu, lăn lộn mấy vòng trên giường, thật lâu sau, rốt cuộc tiếng nước cũng ngừng lại, cô không nhịn được nhìn về phía phòng tắm. Một bóng hình xuất hiện trên cửa, không mở cửa mà đứng ở bồn rửa mặt đánh răng.

Cô nhìn bóng dáng mơ hồ trên cửa kính mờ, thật mờ ảo, lồi lõm quyến rũ. . . lồi lõm quyến rũ?!

Sao cô lại nghĩ đến từ này?

Cửa kính vừa mở ra, cô liền nhắm mắt lại giả chết. Tiếp đó nghe tiếng Quý Phùng Tuyết mở đèn bàn, ngồi trước bàn sấy tóc, lau mặt, lật xem kịch bản. . .

Quý Phùng Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy cô đã chống chân ngủ say, chị bước đến đặt chân cô xuống, kéo lại một góc áo ngủ bị xốc lên, tắt đèn.

Nằm xuống không lâu, chị duỗi tay sờ vào gáy Hạ Lâm Hạ. Hạ Lâm Hạ nhúc nhích, mơ màng chui vào lòng chị.

Quý Phùng Tuyết ôm lấy cô, nhẹ nhàng mềm mại vuốt ve cổ cô, chỉ hận không thể cắn một ngụm. Rất lâu sau chị mới đè nén được xung động kia, cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu cô.

Nửa mơ nửa tỉnh, dường như Hạ Lâm Hạ nghe được một tiếng “Chúc ngủ ngon” thật dịu dàng.

Đột nhiên, cô mở to hai mắt, hét lên: “Bác Quý.”

Quý Phùng Tuyết giật nảy mình, duy trì tư thế ôm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, giả vờ bình tĩnh: “Sao vậy?”

Hạ Lâm Hạ bật người ngồi dậy, mở đèn bàn, sợ hãi nhìn chị.

Quý Phùng Tuyết đã bắt đầu tưởng tượng đến 360 cách chết của mình.

Sau đó thấy vẻ mặt Hạ Lâm Hạ trở nên hung tợn, chạy nhanh về phía toilet, rên lên một tiếng: “Cơm tối có độc!”

Quý Phùng Tuyết: “. . .”

Chị thở ra một hơi, nhìn lòng bàn tay của mình, mỉm cười.

Không biết qua bao lâu, Hạ Lâm Hạ đang vuốt bụng chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa: “Em xong chưa?”

“Sao vậy?”

Im lặng.

Hạ Lâm Hạ giật mình: “Chị cũng bị tiêu chảy?”

“Ừ.”

Hạ Lâm Hạ bóp mũi, mặt như đưa đám: “Chị đi dưới lầu đi.”

Quý Phùng Tuyết đành phải xuống phòng vệ sinh công cộng dưới lầu, ngờ đâu vừa mở cửa phòng đã thấy Tiết Huy ở phòng bên cạnh lao xuống.

“. . .”

Có lẽ cũng là người gặp nạn.

Chị đành phải quay về gõ cửa, “Em nhanh lên.”

“Nhưng mà thối lắm.”

“Nhanh lên.” Quý Phùng Tuyết sắp hết kiên nhẫn.

“Hay là chị nhịn thêm chút nữa?” Hạ Lâm Hạ vội vàng xả nước, chạy đến bồn rửa tay xịt nước hoa, lúc này, ngoài cửa nghe lạch cạch một tiếng, mở ra.

Cô ngạc nhiên nhìn về phía tay Quý Phùng Tuyết, “Thiết Sa Chưởng?”

“. . .”Quý Phùng Tuyết vặn khoá cửa, “Em không khóa trái.”

“Ấu, chị có chắc muốn đi ngay tại đây không?” Vẻ mặt của Hạ Lâm Hạ bắt đầu vặn vẹo.

Quý Phùng Tuyết đẩy cô ra, đóng cửa, nín thở, vào việc.

“Bác Quý.” Hạ Lâm Hạ ghé vào cửa, cảm động muốn khóc, “Chị đúng là người tốt nhất tôi từng gặp, thối như vậy cũng không kêu ca tiếng nào. Từ nay về sau, chị chính là chị em tốt của tôi, tôi sẽ đưa chị ra khỏi danh sách những kẻ đáng ghét.”

Bên trong không có tiếng trả lời.

Hạ Lâm Hạ: “Có phải chị đang nín thở không?”

Quý Phùng Tuyết: “. . .”

Hạ Lâm Hạ chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, ngượng ngập nói: “Thật ra, có lẽ là, không đến mức thối đến vậy, đúng không?”

Quý Phùng Tuyết không muốn nói chuyện, bởi vì mở miệng sẽ phải hít thở.

Vài phút sau, Hạ Lâm Hạ vội vàng nắm lấy chốt cửa, “Bác Quý, bác Quý ơi, tôi lại muốn. . .”

Cửa đột nhiên bật mở.

Hai người từ xa xa đứng nhìn nhau như hai bức tượng chiến sĩ anh hùng.

Thậm chí Hạ Lâm Hạ còn cảm giác được vài con quạ đen bay ngang qua đầu, cô lúng túng nói: “Tôi không ngờ chị cũng không khoá trái.”

“Đi ra ngoài.” Quý Phùng Tuyết nghiến răng nói.

“Vậy chị nhanh lên, tôi sắp không nhịn được rồi.” Hạ Lâm Hạ nhanh tay đóng cửa, ôm bụng đau khổ rêи ɾỉ, nghĩ một lúc lại không nhịn được nói: “Quý tiên nữ, đêm nay chị đã hạ phàm.”

Quý Phùng Tuyết: “. . . Biến.”

————————–

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiên nữ cũng phải thả shi*.