Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 46: Thay đổi

Một viên đá gây nên sóng gió ngàn trùng, cuộc gặp tại sân bay giữa Khâu Tinh Châu và Hạ Lâm Hạ vừa bị giấu nhẹm đi, giờ lại lòi ra tin này, cả hai cùng bị đặt lên bàn thảo luận.

Mọi người đều biết, nửa năm trước đột nhiên Khâu Tinh Châu tuyên bố có vấn đề về sức khoẻ nên tạm dừng công việc một thời gian, ra nước ngoài nghỉ ngơi. Các fan ngày nào cũng gào khóc đòi ăn, chờ chồng trở về.

Hơn một tháng trước, Hạ Lâm Hạ đột nhiên tuyên bố hẹn hò cùng Quý Phùng Tuyết.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên Khâu Tinh Châu về nước, Hạ Lâm Hạ lập tức ra sân bay đón, quan hệ giữa hai người tốt đẹp như vậy từ khi nào?

Kiểm tra lại lịch sử, phát hiện khi Khâu Tinh Châu vẫn còn là kẻ vô danh, từng hợp tác với Hạ Lâm Hạ trong một bộ phim. Sau đó lại cùng nhau tham gia thêm mấy gameshow, không có bất kỳ hành động thân mật mập mờ nào, vậy thì từ khi nào mối quan hệ giữa hai người phát triển tốt đến mức này?

Lúc này, lập tức có cư dân mạng suy đoán, Khâu Tinh Châu và Hạ Lâm Hạ đang bí mật yêu nhau, vì cả hai đều có lượng fans đông đảo, việc họ công bố tình yêu sẽ trở thành sự kiện kinh thiên động địa của giới giải trí, cho nên ngoài mặt kính nhau như khách. Kết quả, Khâu Tinh Châu phát hiện Hạ Lâm Hạ là lesbian! Còn nɠɵạı ŧìиɧ với Ảnh hậu Quý! Vì quá thương tâm nên dẫn đến trầm cảm, bỏ bê công việc ra nước ngoài chữa vết thương lòng. Lần này về nước, rốt cuộc là muốn cướp lại Hạ Lâm Hạ? Hay là muốn trả thù Hạ Lâm Hạ?

Còn chuyện Quý Phùng Tuyết và Hạ Lâm Hạ động tay động chân ở nơi công cộng, có phải là vì sự xuất hiện lần thứ hai của Khâu Tinh Châu?

Tuy rằng suy đoán này không đáng tin cậy, nhưng cũng đủ khơi gợi tâm thái hóng hớt cùng sự tò mò của cư dân mạng, tình tay ba cẩu huyết quá hấp dẫn, cũng vì vậy mà những thảo luận liên tục được đem ra mổ xẻ.

[Khâu Khâu nhà tôi sẽ không yêu Hạ Lâm Hạ đâu! Không ai xứng với anh của chúng tôi! Anti đừng bịa đặt, tôi méo tin!]

[Hình ảnh ở sân bay cho thấy quan hệ giữa Khâu Tinh Châu và Hạ Lâm Hạ khá tốt, đến tối cùng ngày Hạ Lâm Hạ lại đánh nhau với Quý Phùng Tuyết, mốc thời gian cũng trùng hợp quá đi mất]

[Không thể nào! Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết là chân ái, không tin các người xem《Yêu đương là chuyện nhỏ》đi, rồi lén ngậm đường nuốt cay nha, nếu không phải tôi thắt cổ ngay tại chỗ!]

[Có khi nào Hạ Lâm Hạ di chuyển qua lại giữa hai người Khâu Tinh Châu và Quý Phùng Tuyết không? Nếu là thật, cô ta cũng quá ghê gớm đi, đổ mồ hôi]

[Nói xấu Hạ Hạ thì lấy chứng cứ ra đây, không có thì chính là xuyên tạc vu khống!]

[Nhìn Khâu Tinh Châu không giống người từng chịu tổn thương tình cảm, nếu là thật, sao Khâu Tinh Châu có thể cười với cô ấy như vậy]

[Vậy thì tại sao Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết lại đánh nhau? Hôm qua trên mạng còn tràn ngập hình ảnh Ảnh hậu đến sân khấu cô ấy biểu diễn, hôm nay liền ầm ĩ thành như vậy? Đột ngột thế này nhất định là có nguyên nhân]

[Đừng nói gì mà đánh nhau nghiêm trọng thế, tôi cảm thấy tấm ảnh này giống như hai người đang đùa giỡn với nhau thôi]

[Người có mặt tại hiện trường còn nói nghe thấy tiếng kêu cứu của Hạ Lâm Hạ cơ mà, tiếng kêu thảm thiết vô cùng, các fans của Hạ Lâm Hạ không lo lắng cho idol nhà mình sao?]

[Ở trên có ý gì vậy? Nói Quý tiên nữ của chúng tôi sẽ đánh người à?]

[Chẳng lẽ không ai nhận ra trong tấm ảnh này là Quý Phùng Tuyết đang ôm Hạ Lâm Hạ sao? Chị em ơi, đây rõ ràng là đường mà!]

Khi Trần Niệm đến nơi, Quý Phùng Tuyết và Hạ Lâm Hạ đã nghe Hạng Hoài Mộng mắng một trận trên xe, cô ấy cũng không dám trực tiếp mắng Ảnh hậu, bom đạn gì đó đều nhắm thẳng mặt Hạ Lâm Hạ, mắng đến miệng khô lưỡi khô, Trần Niệm đưa qua chai nước liền vội vàng cầm lấy uống một ngụm.

Trần Niệm đóng cửa xe, quay đầu lại nhìn hai người, nói: “Đến nhà Phùng Tuyết trước đi, cùng bàn bạc nên ứng phó thế nào.”

Khi xe dừng lại, Trần Niệm dặn dò: “Có lẽ bên ngoài sẽ có paparazzi đứng canh, hai người lên trước đi, tỏ ra thân mật một chút.”

“Ấu.” Hạ Lâm Hạ tự biết đuối lý, hết sức nghe lời, vừa xuống xe liền chủ động ôm eo Quý Phùng Tuyết.

Quý Phùng Tuyết lặng im nhìn cô, thuận tay đặt lên vai cô

Hai người cứng nhắc bước vào tầng một.

Về đến nhà, Quý Phùng Tuyết cất giày trước rồi đi lấy nước cho họ.

Hạng Hoài Mộng ôm di động, liên tục kiểm tra tin tức trên mạng, vừa xem đã muốn xù lông.

Hạ Lâm Hạ chu môi về hướng cô ấy, hít sâu một hơi, tiến đến cầu xin: “Hoài Mộng, Mộng Mộng, chị kính yêu của em, đừng giận nữa mà. Em thề, lần sau em tuyệt đối sẽ không đánh nhau bên ngoài nữa.”

“Thế nào? Em còn muốn đánh ở nhà?” Hạng Hoài Mộng tức giận lườm cô ấy một cái, “Đúng là rời mắt khỏi em một phút cũng không xong, bây giờ đang là thời điểm quan trọng trong việc casting của em, nếu lúc này truyền ra tai tiếng, em nghĩ bọn người đạo diễn Trần sẽ nghĩ về em thế nào?”

Hạ Lâm Hạ gục đầu xuống, “Aizzz.”

“Đạo diễn Trần?” Quý Phùng Tuyết ngạc nhiên nhìn họ, “Đạo diễn Trần Liên Kiệt phải không?”

“Đúng vậy, chiều nay cô ấy vừa đi thử vai, tuy rằng kết quả chỉ có thất bại, nhưng biết đâu chừng vẫn còn một phần vạn cơ may? Thế mà giờ lại xảy ra chuyện này, có lẽ hết cách rồi.” Hạng Hoài Mộng tê liệt ngã xuống sô pha, nhìn Hạ Lâm Hạ với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, “Trước đây cũng vì scandal mà em đã bỏ lỡ bao nhiêu vai diễn rồi, sao lại không biết rút kinh nghiệm vậy.”

Hạ Lâm Hạ nhoài đến bên cạnh cô ấy, cào cào mặt cô ấy.

Hạng Hoài Mộng: “Biến!!”

“Hắc hắc, Mộng Mộng chị càng ngày càng giống em nha, thật đúng là chị kính yêu của em.”

Hạng Hoài Mộng túm chiếc gối bên cạnh che mặt cô ấy lại, “Chị muốn sống mái một phen với em!”

Bên này đang ồn ào nhốn nháo, bên kia Trần Niệm thấy paparazzi dưới lầu đã đăng tin lên mạng, chụp lại cảnh hai người nắm tay cùng trở về “Tổ ấm tình yêu”, nhưng độ nóng chưa đủ, vì thế cô tìm người làm nóng tin này.

Ngay sau đó, cô thuận tay kéo một bên vai áo của Quý Phùng Tuyết xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn non mềm.

Quý Phùng Tuyết ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô ấy.

Trần Niệm không nói lời nào, lại vươn tay xoa rối tóc chị, cầm di động chụp lại biểu cảm sững sờ này.

Sau đó đi đến bên sô pha, đẩy Hạng Hoài Mộng, lấy gối ôm ra, chụp tấm ảnh Hạ Lâm Hạ vì ngạt thở mà mặt mũi đỏ bừng, trong mắt còn vẫn còn hơi nước mờ mịt, hiệu quả đạt tới tối ưu.

“Hoài Mộng, tôi gửi cô tấm ảnh chụp Phùng Tuyết, cô đăng nhập Weibo của Lâm Hạ ‘giải thích’ đi.”

“Được.”

Hai người đại diện thảo luận một lúc, mười phút sau, đám chồn mê ăn dưa đang nhảy nhót trên mạng rốt cuộc cũng ăn được quả dưa của nhân vật chính.

Hạ Lâm Hạ V: Lần sau tái chiến! 【 Hình ảnh 】

Hình ảnh minh hoạ là bộ dáng không chút phản kháng của Quý Phùng Tuyết, quần áo, tóc tai đều hỗn loạn.

Quý Phùng Tuyết V: Nhận thua đi. 【 Hình ảnh 】

Hình ảnh minh hoạ là Hạ Lâm Hạ nằm trên sô pha, dáng vẻ bị ức hϊếp đến phát khóc.

Khu bình luận của hai người lập tức bị chiếm lĩnh.

[Chết tiệt! Mấy tấm ảnh này mlem quá!]

[Hai người đánh nhau là, là, là cái mà tôi nghĩ sao?]

[Tôi nổ banh xác rồi, hai người còn thật sự đánh ♂ nhau ở nhà, hắc hắc hắc, cho xin camera]

[WTF, nhìn cái này, không giống như tình cảm hai người thay đổi nha]

[Khâu Tinh Châu bên kia đáp lại kìa!]

[Ối cha mẹ ơi, Khâu Tinh Châu còn trả lời là chuyện gì vậy, cười chết tôi]

[Ha ha ha ha ha ha ha, hoá ra quan hệ giữa Khâu Tinh Châu và Hạ Lâm Hạ là thế này sao?]

Hạ Lâm Hạ theo lời của cư dân mạng mò vào Weibo của Khâu Tinh Châu, suýt chút nữa treo cổ luôn trên Weibo của anh ta.

Khâu Tinh Châu: Mọi người suy nghĩ gì thế, Hạ Bướng Bỉnh đi đón bố về nhà thôi mà, đừng gắn mác quan hệ bừa bãi cho chúng tôi. Hơn nữa, con gái ngoan chỉ thích bạn gái cô ấy thôi, mấy hôm trước còn năn nỉ ỉ ôi nhờ tôi mua giày tặng người yêu đấy. 【 Hình ảnh 】

Hình ảnh là lịch sử trò chuyện của Hạ Lâm Hạ và anh ta mấy ngày trước.

【Hạ Bướng Bỉnh】: Có nhà không? Ra ăn đòn.jpg

【Khâu Tinh Châu】: Có việc mau trình tấu.

【Hạ Bướng Bỉnh】: Anh đang ở Paris phải không? Sắp tới tuần lễ thời trang rồi, mua giúp em đôi giày đi, kiểu dáng phải đơn giản phóng khoáng.

【Khâu Tinh Châu】: Vụ gì đây? Không phải em thích blingbling* à?

【Hạ Bướng Bỉnh】: Tặng người ta.

【Khâu Tinh Châu】: Ai?

【Hạ Bướng Bỉnh】: Tặng cho bạn gái bố, được chưa! Chọn không đẹp thì đem đầu đến đây gặp bố.

(*Những thứ lấp lánh, chói loá.)

Ngay sau khi tấm ảnh chụp màn hình này được tung ra, cư dân mạng lập tức quay ngoắt 180 độ, một bên khen ngợi sự tâm lý của Hạ Lâm Hạ, một bên lại cảm thán, hoá ra —— quan hệ giữa Khâu Tinh Châu và Hạ Lâm Hạ là bố của nhau!

Vậy rốt cuộc Quý Phùng Tuyết là mẹ hay là con rể đây?

Bộ phim tình cảm tay ba mang đậm phong cách máu chó bỗng chốc đổi gió thành bộ phim đạo đức gia đình trái ngang, thậm chí còn khiến cho một bộ phận cư dân mạng vô cùng yêu thích.

Nguy cơ bị loại trừ, hai người đại diện đồng thời thở hắt ra, ánh mắt nhìn về phía hai người Quý Hạ cũng bớt đi vài phần sát ý.

Trần Niệm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng trên mạng vẫn còn không ít người suy đoán lung tung, đặc biệt còn có phần tử cực đoan dẫn dắt mọi người nghĩ rằng Quý Phùng Tuyết có khuynh hướng bạo lực gia đình.”

Quý Phùng Tuyết: “. . .”

Hạ Lâm Hạ áy náy nhìn về phía chị ấy: “Xin lỗi nha, tôi cũng không ngờ bọn họ có thể đoán mò đến mức này. Nhưng mà, chắc chị sẽ không có khuynh hướng bạo lực gia đình, đúng không?”

Quý Phùng Tuyết nghiến răng nói: “Thật ra tôi rất hi vọng tôi có đấy, có thể đấm Hạ Bướng Bỉnh một cái.”

Hạ Lâm Hạ chắp tay trước ngực, tỏ vẻ dễ thương cầu xin tha thứ.

“Vừa có một kênh truyền thông liên hệ với tôi, nói ngày mai muốn phỏng vấn hai người, tôi đồng ý rồi.” Trần Niệm nói, “Biết ngày mai nên nói gì rồi chứ?”

“Biết biết!” Hạ Lâm Hạ liên tục gật đầu.

“Ngày mai bọn tôi sẽ đến đón hai người, đêm nay cả hai cùng ở đây đi.”

“Cái gì? Nhưng đây cũng không phải nhà tôi!” Hạ Lâm Hạ khó hiểu nói.

Hạng Hoài Mộng đồng tình với Trần Niệm: “Đúng rồi, nếu bây giờ em về nhà, không chừng bị paparazzi chụp được, lại nói hai người cãi nhau. Đêm nay em ở nhờ đây đi, ngày mai chị mang quần áo đến đón em, quyết định vậy đi, đừng gây chuyện cho bọn chị nữa, OK?”

“Okk.” Hạ Lâm Hạ trả lời ỉu xìu, cảm thấy có chút hổ thẹn khi nghĩ đến những chuyện không đáng xảy ra đêm nay, đành phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp.

Sau khi Hạng Hoài Mộng và Trần Niệm rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hạ Lâm Hạ đi một vòng trong phòng khách, vòng qua vòng lại, đứng cách thật xa mà hỏi: “Sao chị không nói tiếng nào vậy?”

Quý Phùng Tuyết điềm tĩnh ngồi trên sô pha, bình thản nhấp một ngụm nước, nói: “Em chạy xa như vậy, tôi nói chuyện với ai?”

“Không phải là sợ bị chị đánh à.” Hạ Lâm Hạ nhỏ giọng lầu bầu, nhưng vẫn chậm rãi bước đến, ngồi xuống ở chiếc ghế sô pha cách xa chị ấy nhất, mím môi, e ấp nói: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ đám người đó lại tin là chúng ta đánh nhau thật, rõ ràng là chúng ta đang. . .” Nói đến đây, cô đột nhiên ngậm miệng.

“Đang làm gì?” Quý Phùng Tuyết cong môi mỉm cười, nhìn về phía cô đầy ẩn ý.

Hạ Lâm Hạ khịt mũi, những từ ngữ như “ve vãn đánh yêu” gì đó, cô nhất quyết không nói!

“Hạ Bướng Bỉnh.” Quý Phùng Tuyết đột nhiên gọi cô.

“Gì vậy?”

Quý Phùng Tuyết nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô: “Rốt cuộc thì quan hệ giữa em và Khâu Tinh Châu là gì?”

“Thì. . .” Hạ Lâm Hạ gãi gãi mặt, không biết nên nói từ đâu, nhưng cũng không muốn lặp lại những chuyện xảy ra hôm nay. Dẫu sao, Quý Phùng Tuyết cũng chính là người yêu trên danh nghĩa của cô hiện tại.

“Chị chờ đã, để tôi hỏi anh ta có cho phép tôi kể với chị không.” Cô lấy di động, nhanh tay mở khoá.

Quý Phùng Tuyết nhìn gò má cô, ánh mắt sáng quắc, chờ đợi một đáp án.

Chị đã từng gặp Khâu Tinh Châu, đó là một người rất anh tuấn, dù là ở giới giải trí người đẹp như mây thì ngoại hình của Khâu Tinh Châu vẫn có thể đánh bại đại đa số, thế nên chị mới cảm thấy có chút nguy hiểm.

Khi vừa đọc được tin Hạ Lâm Hạ đùa giỡn với anh ta ở sân bay, đột nhiên chị trở nên hoảng hốt, dự định thuận theo tự nhiên mà buông tay trong thoáng chốc bị đánh tan.

Chị không muốn bất cứ ai đến gần Hạ Lâm Hạ.

Chị bắt đầu có ham muốn chiếm hữu, đó không phải là dấu hiệu tốt. Nhưng trong giây phút ấy, chị chỉ muốn tìm mọi cách để giữ người kia mãi ở lại bên mình.

Đây là ý tưởng trước nay chưa từng có, khi Hình Bạch Phong ra nước ngoài, chị lựa chọn buông tay để cả hai đi xây đắp tương lai của riêng mình, khi Tiêu Vũ Nhiên hẹn hò cùng bạn trai, chị lựa chọn buông tay, trả lại tự do cho cả hai.

Nhưng khi thấy bạn trai cũ của Hạ Lâm Hạ xuất hiện, nghĩ đến tương lai Hạ Lâm Hạ sẽ cùng một ai đó hạnh phúc, buồn vui suốt quãng đời còn lại, bất chợt chị không thể hô hấp, giống như có thứ gì đang trôi tuột khỏi sinh mệnh của chị, thôi thúc chị dốc sức bắt lấy một tia sáng.

Một lúc sau, Hạ Lâm Hạ nhận được tin nhắn trả lời từ bên kia, thở ra một hơi, mỉm cười nhìn về phía chị, “Chuyện này chị phải giữ bí mật, dù tôi nghĩ sớm muộn gì anh ấy cũng công bố thôi.”

“Ừm.” Quý Phùng Tuyết trịnh trọng gật đầu.

Hạ Lâm Hạ như sắp nói ra một bí mật kinh thiên động địa, nhẹ nhàng bò đến bên cạnh chị, tay che bên tai chị, nhỏ giọng nói: “Thật ra Khâu Tinh Châu, cũng cong.”

Vừa dứt lời, Quý Phùng Tuyết ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, chóp mũi hai người bất ngờ chạm vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, trong phút chốc cả hai đều ngây ra.

Đôi mi dài của Quý Phùng Tuyết khẽ động, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm mấy giây vào đôi môi đỏ thắm tươi non kia, trong lòng có ham muốn nào đó đang trỗi dậy.

“Lạ thật, sao tôi lại dùng từ ‘cũng’ nhỉ?” Hạ Lâm Hạ một mình suy tư, “À đúng rồi, đều là do gái cong nhà chị.”

Quý Phùng Tuyết quay mặt đi, bưng ly nước trước mặt lên, giấu đầu lòi đuôi uống nước, đôi môi đỏ mọng lập tức hiện lên trong đầu, thậm chí còn không nghe được cô ấy nói gì.

“Chị có nghe thấy không vậy, cũng không chịu trả lời một tiếng.” Hạ Lâm Hạ vừa chia sẻ một bí mật lớn lao, thế mà Quý Phùng Tuyết không có chút phản ứng nào, đến động tác uống nước cũng bình thản như vậy, cô lập tức buồn bực, “Anh ta là gay đấy.”

“Người đồng tính trong giới không ít, không có gì lạ.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng chỉ có một mình Quý Phùng Tuyết biết, tảng đá luôn đè nặng trong lòng chị cuối cùng cũng rơi xuống.

Chị không khỏi mỉm cười, hỏi lại: “Vậy tại sao em lại muốn yêu một anh gay?”

“Ái chà chà, anh ta đúng là đồ cờ hó. Anh ta có một trúc mã* nhá, rõ ràng là hai người đều thích đối phương, nhưng chẳng ai dám đâm thủng lớp giấy mỏng dính kia. Cũng không biết ai làm quân sư quạt mo cho ra ý tưởng ngớ ngẩn như vậy, bảo anh ta giả vờ yêu người khác, không chừng đối phương sẽ chủ động tỏ tình.” Hạ Lâm Hạ chống cằm nói, “Sau đó anh ta liền nhờ tôi giúp đỡ, ai bảo tôi đẹp quá xá đẹp. Sau đó, trúc mã liền cảm giác nguy cơ trùng trùng, chưa được ba ngày đã mở miệng tỏ tình.”

(*Cậu bạn trai chơi chung từ thuở nhỏ.)

Quý Phùng Tuyết suy nghĩ một chút: “Vậy còn chuyện cậu ta ra nước ngoài. . .”

“Yêu đương chứ gì nữa.” Hạ Lâm Hạ thở dài, “Vừa xác định quan hệ, anh ta không muốn bị fans quấy rầy, đơn giản trực tiếp chạy đi. . . từ từ, sao chị cười vui vẻ vậy?”

“Tôi cảm thấy vui cho họ, người có tình trở thành thân thuộc, không tồi không tồi.” Quý Phùng Tuyết nói mà không thể nén xuống nụ cười.

“Nhưng trúc mã của anh ta cũng đẹp trai lắm nhé, nếu làm nghệ sĩ, nhất định có thể trở thành đỉnh lưu*, nghe nói là một ông chủ lớn. Sắp tới sẽ được nhìn thấy thôi, trước khi đi anh ta nói sẽ dẫn đến cho bố xem.” Hạ Lâm Hạ nói.

(*Thuật ngữ mà cộng đồng fan Cbiz dùng để chỉ những minh tinh có lượng fan hùng hậu bậc nhất làng giải trí,tất cả mọi hoạt động từ công việc đến đời tư của họ đều nhận được sự quan tâm vô cùng lớn từ công chúng, kể cả những người không phải là fan.)

“Ừm.” Quý Phùng Tuyết lắng nghe với vẻ thờ ơ, đột nhiên vòng vèo hỏi một câu: “Vậy bạn trai cũ trước đó của em thì sao, không phải cũng là gay đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Hạ Lâm Hạ vô thức trả lời, “Chỉ là yêu qua mạng thôi, tuổi trẻ khờ dại, bị lừa.”

“Còn mối tình đầu?”

“Là hot boy của trường đấy kaka.” Hạ Lâm Hạ nói, “Nói cũng không sợ chị chê cười, tôi và mối tình đầu hẹn hò với nhau hoàn toàn là vì thể diện. Mấy cô bé ấy à, ở bên cạnh nam sinh đẹp trai nhất trường sẽ rất có thể diện, nhưng kết quả còn chưa được một tuần, tôi thấy hắn ngoài đẹp trai ra thì chỉ được cái nóng nảy, còn không thích học hành. Người không thích học hành sẽ không vào được cửa nhà họ Hạ chúng tôi, anh trai tôi là người đầu tiên đá bay hắn.”

Sống lưng Quý Phùng Tuyết chợt lạnh ngắt, im lặng cúi đầu, nhớ năm đó, chị cũng không thích học hành.

“Bác Quý, tôi đói.” Hạ Lâm Hạ đột nhiên nằm úp sấp, “Chúng ta còn chưa ăn cơm tối đấy.”

Quý Phùng Tuyết mở tủ lạnh, nhìn nguyên liệu nấu ăn, nhanh chóng làm hai phần mỳ Ý. Hạ Lâm Hạ nháy mắt đã ăn xong, nghe Quý Phùng Tuyết ra lệnh cho cô đi rửa chén.

Cô miễn cưỡng đi đến phòng bếp, trong lúc rửa chén đột nhiên nhận ra, sống những ngày tháng thế này cũng thật tốt đẹp. Một người nấu cơm một người rửa chén, lúc nhàm chán còn có người trò chuyện, tán dóc về đủ thứ trên đời, không còn là tự nói tự trả lời với Hạ Vô Địch nữa.

Đương nhiên, nếu không làm vỡ bát đĩa thì lại càng tuyệt vời hơn.

Lúc rửa có hai chiếc đĩa, rửa xong chỉ còn lại một.

Quý Phùng Tuyết giơ ngón tay cái lên với cô.

Cũng đã muộn, Hạ Lâm Hạ tắm rửa xong, mặc vào bộ đồ ngủ được chị ấy chuẩn bị. Áo dài tay quần dài, che chắn kín mít, muốn có bao nhiêu quê mùa thì có bấy nhiêu quê mùa, đúng là phong cách giống hệt mẹ cô, cô lầm bầm mắng thầm.

Quý Phùng Tuyết đang dọn giường trong phòng cho khách, “Em ngủ trước đi, tôi đi tắm.”

“Ừ.” Hạ Lâm Hạ tham quan một vòng trong phòng, không có đồ trang trí dư thừa nào, rất trống trải, ở đầu giường đặt một chiếc đèn bàn nhỏ, bên cạnh là máy khuếch tán tinh dầu, mùi hương rất giống ở nhà cô.

Cô nằm trên giường, có lẽ là vì không quen qua đêm ở nhà người khác, cứ lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Hồi lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Quý Phùng Tuyết. Sau đó là tiếng gõ cửa, cô vội bò dậy mở cửa.

Nhìn thấy Quý Phùng Tuyết mặc một chiếc váy hai dây, xương quai xanh và đường viền cổ thanh tú đẹp đẽ, mái tóc ướŧ áŧ đáp trên vai, trong tay cầm theo một chiếc gối, dù là để mặt mộc nhưng cũng không ngăn được khí chất toả ra từ người chị, như băng sơn mỹ nhân xông vào phàm trần.

Hạ Lâm Hạ hơi sửng sốt: “Tại sao áo ngủ của chị lại đẹp hơn tôi?”

Quý Phùng Tuyết dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn cô, cong khoé môi cười nói: “Ở một mình tôi sẽ bị mất ngủ, em ngủ cùng tôi được không?”

Hạ Lâm Hạ chớp mắt, vui vẻ nói: “Trùng hợp vậy sao? Tôi cũng không ngủ được, mau vào đi.”

Ánh mắt Quý Phùng Tuyết khẽ động, cúi đầu cười nhẹ, xoay người đóng cửa lại.

Ánh sáng ấy, chị nhất định phải bắt lấy.