Hai người cùng nằm trên giường, chỉ mở một ngọn đèn bàn.
Hạ Lâm Hạ xoay nghiêng, hỏi: “Sao chị không ngủ được? Đây là nhà chị mà.”
Nghe vậy, Quý Phùng Tuyết liền trở mình, đuôi tóc xoã xuống trước ngực, chị trầm ngâm nói: “Tôi bị mất ngủ, nhưng thời gian gần đây cũng cải thiện được khá nhiều rồi.”
“Thật sao?”
“Ừm, là nhờ em.”
Hạ Lâm Hạ khó hiểu nhìn chị.
“Có thể là vì em ngủ cùng tôi, không còn cảm giác đơn độc nữa nên chất lượng giấc ngủ cao hơn trước rất nhiều.” Quý Phùng Tuyết dịu dàng nói.
Hạ Lâm Hạ nhìn khoé môi khẽ cong lên của chị, cười cười: “Hoá ra tôi còn có tác dụng thần kỳ thế này.”
Quý Phùng Tuyết nhìn vào nụ cười của cô, ý cười trên mặt chị lại càng sâu hơn, hồi lâu sau mới nhớ đến một chuyện, “Chiều nay em casting thế nào?”
“Không biết, bảo bọn tôi về chờ tin, tôi đoán có lẽ là không được. Buổi thử vai này lại không cho bọn tôi diễn, chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, chị nói thử xem, cách chọn lựa này có thể tin được à?” Hạ Lâm Hạ thở ra một hơi thật dài, “Aish, chừng nào tôi mới có thể cầm cúp Oscar đây.”
Quý Phùng Tuyết bật cười: “Phong cách của đạo diễn Trần là vậy, em sẽ chẳng bao giờ đoán được bước tiếp theo ông ấy sẽ làm gì đâu. Mấy năm trước có một lần tôi đi thử vai, ông ấy đưa bọn tôi về nông thôn chơi mấy ngày, đến khi trở về liền nói chọn tôi, bởi vì chỉ có tôi là một mình đi dạo khắp núi đồi, giống như cô gái chăn bò. . . Nói chung, kì lạ lắm.”
“Ha ha ha ha.”
“Không cho cười.”
“2333333 (= lol = cười to)”
“. . .”
Quý Phùng Tuyết bất lực véo mũi cô ấy, người bên kia không chống cự, chỉ nâng cằm há miệng, định cắn vào tay chị.
Cũng may chị phản ứng nhanh, lập tức thu tay về, cười nói: “Nếu chỉ đơn giản là trò chuyện không thôi thì tôi nghĩ ông ấy sẽ thích em đấy.”
“Vậy à?” Hạ Lâm Hạ cảm thấy khó tin, “Đúng rồi, Tiêu Vũ Nhiên cũng đi casting, theo lý mà nói, xác suất của cô ta sẽ cao hơn, ngoại hình và tính cách đều rất giống nhân vật, còn hàn huyên với đạo diễn Trần hơn nửa giờ đồng hồ.”
Không ngờ Quý Phùng Tuyết lại lắc đầu: “Nói nhiều chưa chắc đã thích, phong cách tuyển người của đạo diễn Trần vô chừng lắm, em yên tâm đi.”
“Được à nha.” Hạ Lâm Hạ vừa nhắm mắt lại, bất chợt nói một câu: “Đêm khuya thế này lại thèm ăn bánh kem.”
Quý Phùng Tuyết bất đắc dĩ mỉm cười: “Chắc em nhìn thấy bánh kem trong tủ lạnh chứ gì.”
“Chính xác!”
“Ăn không?”
“Muốn ăn. . . không được, tôi phải kiềm chế hu hu.” Hạ Lâm Hạ ôm chăn kêu khóc, “Trời ạ, tại sao tôi phải làm ngôi sao lớn, làm cô bé mập không tốt sao?”
Quý Phùng Tuyết lặng lẽ mỉm cười, hồi lâu sau mới nói: “Thật ra năm năm trước, em đã có cơ hội ăn bánh kem tôi làm.”
Nghe vậy, động tác của Hạ Lâm Hạ đột ngột dừng lại, ngạc nhiên nhìn chị: “Cái gì?”
“Hôm sinh nhật em, Tiêu Vũ Nhiên nói muốn tổ chức sinh nhật cho em, nhưng vì không mua được bánh kem phù hợp nên tôi đã làm một chiếc.” Bây giờ nghĩ lại, Quý Phùng Tuyết vẫn cảm thấy vài phần tiếc hận, “Đáng tiếc là giữa chừng bị bọn tôi ăn mất.”
“Đậu.” Hạ Lâm Hạ bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường làm gì có chuyện Tiêu Vũ Nhiên cho tôi ăn món chị làm, ham muốn chiếm hữu của cô ta mạnh quá mà.”
Quý Phùng Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, chị có chút sửng sốt, sau đó mới hỏi một cách không mấy chắc chắn: “Ham muốn chiếm hữu? Đối với tôi sao?”
“Ừ, tuy cô ta không thích chị, nhưng cũng không muốn chị thích người khác.” Hạ Lâm Hạ nói, “Hồi trước không phải mỗi lần đến tham ban chị đều tặng quà cho mọi người sao, chỉ vài ngày sau là những người đó đều chạy theo a dua nịnh hót cô ta. Chị mang đến cho cô ta quá nhiều lợi ích, sao cô ta có thể để tôi và chị thân thiết với nhau, dù sao thì quan hệ giữa tôi và cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Quý Phùng Tuyết trầm mặc một hồi, chợt nhận ra trong thời gian qua, có lẽ Tiêu Vũ Nhiên cũng không tốt như chị tưởng tượng, thậm chí, những điều tốt đẹp kia, có thể cũng là do Tiêu Vũ Nhiên cố ý thể hiện ra với chị?
Thật lâu sau, chị thở dài, hỏi: “Cô ấy nói sau đó có mua cho em một chiếc bánh kem nhưng em chỉ ăn một miếng rồi vứt đi, có thật không?”
“Những chuyện xa lắc xa lơ như vậy không nhắc thì tôi đã quên mất, nhưng chuyện này tôi nhớ rất rõ, là thế này!” Hạ Lâm Hạ hừ một tiếng, “Cô ta mua cho tôi bánh kem xoài, mà tôi lại dị ứng xoài, không vứt chẳng lẽ để dành ăn tết?”
Quý Phùng Tuyết bị sốc.
“Cô ta nói cô ta không biết, tôi chả quan tâm, ai bảo cô ta cố tình mua bánh kem cho tôi, còn sắp xếp nhiều người chụp ảnh như vậy, tôi bị mắng vô lễ đều là vì cô ta. Tôi ghét cô ta.” Hạ Lâm Hạ nghiến răng nghiến lợi nói, “Chị thích cô ta, tôi đây cũng ghét chị.”
Ánh mắt Quý Phùng Tuyết rung động, cong môi mỉm cười, “Tôi không thích cô ấy nữa, một năm trước đã không còn thích, em đừng ghét tôi, được không?”
“Được.”
Hạ Lâm Hạ vươn ngón út: “Ngoéo tay, từ đây về sau chị sẽ không thích cô ta nữa, cô ta không xứng với chị.”
Quý Phùng Tuyết móc ngón tay vào, đóng dấu.
“Ngủ đi, chị đã buồn ngủ chưa?” Hạ Lâm Hạ lại hỏi.
“Có một chút.” Quý Phùng Tuyết thuận miệng nói, nhưng làm sao có thể, bên cạnh là mỹ nhân xinh đẹp như hoa đang nằm, bây giờ chị chỉ thấy phấn khích như vừa được tiêm doping.
“Tôi nằm gần vào chị, có phải chị sẽ ngủ nhanh hơn không?”
“Có lẽ vậy.” Quý Phùng Tuyết nói tỉnh rụi, bàn tay ở mép giường khẽ vuốt ve khăn trải giường, kiềm chế ý cười, “Thử xem?”
“Được thôi.” Hạ Lâm Hạ khờ dại dịch đến bên cạnh chị, vài phút sau, cô hỏi: “Thế nào? Có buồn ngủ lắm chưa?”
“Ừm, có cảm giác.”
“Tốt rồi, cứ thế này mà ngủ đi.”
Chưa được bao lâu Hạ Lâm Hạ đã ngủ thϊếp đi. Quý Phùng Tuyết sờ vào gương mặt đang mỉm cười trong bóng tối của chính mình, trong lúc vô tình tay chạm vào tay đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nắm lấy, đặt lên ngực mình.
Một đêm ngon giấc.
Hôm sau, Hạ Lâm Hạ còn đang mộng mị, đột nhiên nghe “Xoạt” một tiếng, ánh nắng rọi vào mặt cô, cô nhanh chóng trở mình rồi mới chậm chạp mở mắt. Nhìn thấy Quý Phùng Tuyết kéo rèm, mở cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa sổ hít thở không khí trong lành, mái tóc nhuộm đầy ánh vàng, ấm áp.
Lúc này, Quý Phùng Tuyết quay đầu lại, nở nụ cười, đến đuôi mắt cũng nhiễm đầy sự ấm áp.
“Dậy thôi nào.”
Hạ Lâm Hạ đáp lại rồi ngơ ngác nhìn chị, không biết là ánh nắng bên ngoài quá rực rỡ, hay là do nụ cười của chị quá chói loá, tất thảy đều khiến tâm trạng cô tốt lên.
Hạ Lâm Hạ ngồi dậy, dụi dụi mắt, hỏi: “Sao tôi cảm thấy chị cứ quái quái?”
“Vậy sao? Quái chỗ nào?” Quý Phùng Tuyết nghiêng đầu cười, dựa lưng vào cửa sổ nhìn cô, ánh mắt hiền hoà, có sự cưng chiều khó lòng diễn tả.
Tiếc thay Hạ Lâm Hạ đang chùi gỉ mắt, hoàn toàn không để ý, chỉ cúi đầu nói: “Cảm thấy tâm trạng chị rất tốt, con người cũng vui vẻ hơn nhiều.”
“Đó là bởi vì ngủ ngon nên tinh thần sẽ trở nên tốt hơn, tất cả đều nhờ em.” Quý Phùng Tuyết nói đầy ẩn ý, đi đến xoa nhẹ đầu cô, “Rửa mặt đi, tôi dọn giường cho.”
Hạ Lâm Hạ nhanh chân nhảy xuống giường, mang dép lê đi ra cửa, đột nhiên nắm lấy cánh cửa nhìn vào trong. Quý Phùng Tuyết đang đưa lưng về phía cô sửa sang lại giường đệm, miệng còn ngân nga giai điệu nào đó, cẩn thận nghe kỹ thì chính là ca khúc tiếng Anh cô biểu diễn vào đêm chung kết cuộc thi tài năng.
“Lạ lùng.” Hạ Lâm Hạ ôm theo ngờ vực đi rửa mặt, “Chẳng lẽ chất lượng giấc ngủ thật sự quan trọng như vậy sao?!”
Sau khi rửa mặt xong bước ra, Quý Phùng Tuyết gọi cô ăn sáng, cô chạy đến bàn ăn, chỉ vào những món trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Sáng sớm đã dậy làm sao?”
“Ừm.”
“Thật là siêng năng.” Hạ Lâm Hạ sung sướиɠ ngồi xuống ghế, miệng cũng không nhịn được ngâm nga, một lúc sau cô tò mò hỏi: “Sao chị lại biết bài hát này, đây là sau khi cải biên rồi.”
“Nghe mấy lần là được rồi.” Quý Phùng Tuyết cho sữa vào ly của cô.
“Tài vậy sao, chị cảm thấy nghe hay à?” Hạ Lâm Hạ cười hỏi.
“Ừ, em hát gì cũng hay.”
“Hắc hắc, sao tôi cảm thấy miệng lưỡi của chị hôm nay ngọt quá đi mất, không phải là lén tôi đi ăn mật đấy chứ?”
“Biết làm sao được, ai bảo hôm qua em ngủ cùng tôi, tinh thần dâng cao thì tất nhiên tâm trạng sẽ tốt lên.” Quý Phùng Tuyết lại cười nói.
Hạ Lâm Hạ đảo mắt, chống tay lên bàn cúi người về trước, “Ra là vậy, nếu sau này tôi đều ngủ với chị, có phải ngày nào chị cũng ca ngợi tôi không?”
Quý Phùng Tuyết khẽ nhướng mày, ngẩng đầu cười: “Đúng vậy.”
Không lâu sau Trần Niệm gọi điện thoại đến, nói đang đợi họ dưới lầu. Hai người vội vàng sửa sang đi ra ngoài. Đến tầng một, Hạ Lâm Hạ đi trước hai bước, chợt nghe Quý Phùng Tuyết nói: “Có lẽ bên ngoài sẽ có thợ săn ảnh nằm vùng.”
“Cho nên?” Hạ Lâm Hạ quay đầu lại nhìn chị.
Quý Phùng Tuyết mỉm cười vươn tay.
“Hiểu!” Hạ Lâm Hạ chủ động nắm lấy.
Hai người đại diện ngồi trong xe nhìn họ nắm tay nhau vui vẻ bước ra, Hạng Hoài Mộng nhoài người ra cửa sổ, ngạc nhiên nói: “Bọn họ đóng giả mà nhìn thấy tình cảm thật quá, nếu không phải do biết được nội tình thì nhìn thấy cảnh này, có lẽ tôi còn tưởng là thật.”
Trần Niệm biết rõ sự thật lặng yên nhìn Hạ Lâm Hạ đang cười đến ngờ nghệch, lại nhìn sang dáng vẻ chỉ cười không nói của nghệ sĩ nhà mình, nhất thời không biết nên tỏ vẻ gì, chỉ buông ra một câu cảm thán: “Đầu óc này của cô, e rằng được thừa hưởng từ Hạ Lâm Hạ.”
“Tuy tôi không hiểu tại sao cô lại nói ra câu này, nhưng tôi biết cô đang dùng thân nhân công kích!” Hạng Hoài Mộng rống lên một tiếng, “Đầu óc cô mới là thừa hưởng của Hạ Lâm Hạ đấy!”
“Thừa hưởng cái gì của em?” Hạ Lâm Hạ kéo cửa xe ra, ngồi vào, “Hai người đang nói xấu gì em vậy?”
“Nói cô xinh đẹp, giọng hát ngọt ngào, dáng người siêu chuẩn.” Trần Niệm nói.
Hạ Lâm Hạ kinh ngạc, trợn to hai mắt, quay đầu nhìn về phía Quý Phùng Tuyết: “Sao hôm nay người đại diện của chị cũng y hệt chị vậy, trước khi ra ngoài đều uống nước đường à?”
Quý Phùng Tuyết nhoẻn miệng cười.
“Đừng nói nói nhảm nữa, lát nữa buổi phỏng vấn sẽ được tổ chức tại công ty. Theo kế hoạch đã định, thống nhất là hai người chỉ chơi đùa với nhau thôi, hiểu chưa?” Hạng Hoài Mộng nghiêm mặt nói.
“Hiểu.” Hạ Lâm Hạ ngáp dài.
Quý Phùng Tuyết liếc nhìn Trần Niệm, Trần Niệm từ kính chiếu hậu nhận được ánh mắt ra hiệu, âm thầm chửi vài câu, tỉnh bơ nói: “Còn có show tình yêu thực tế ngày mai, cần phải thể hiện cho tình cảm vào, rõ chưa?”
“Đã rõ!” Hạ Lâm Hạ giơ tay chào kiểu quân đội.
Trần Niệm ngước mắt, nhận lấy cái nhìn khen ngợi của Quý Phùng Tuyết.
Trần Niệm: “. . .”
Buổi phỏng vấn diễn ra ở một phòng nghỉ, phóng viên và cameraman đã vào chỗ, lần lượt chào hỏi hai người Quý Hạ, sau đó mở camera, trò chuyện về một số vấn đề hàng ngày, cuối cùng cũng đi vào trọng điểm.
Người dẫn chương trình hỏi: “Về tin đồn các bạn vung tay đánh nhau ở nơi công cộng vào hôm qua, các bạn có đọc được không?”
“Có.” Hạ Lâm Hạ trả lời.
Người dẫn chương trình: “Vậy lúc ấy hai bạn đánh nhau thật sao?”
Quý Phùng Tuyết giải thích: “Không, đó chỉ là tôi hôn chưa đã ghiền.”
Hạ Lâm Hạ gật đầu: “Ừm, sau đó tôi chỉ hôn lại chị ấy.”
Người dẫn chương trình: “. . .”
Người dẫn chương trình lấy lại bình tĩnh, cười hỏi tiếp: “Vậy sau đó hai bạn đã hôn đủ chưa?”
“Hôn đủ rồi.” Quý Phùng Tuyết nói không chớp mắt: “Sau khi về nhà em ấy nhận thua.”
Phần bình luận là một tràng quỷ khóc sói gào.
[CP Mùa Hạ ăn ngon ghê!!!]
[Tôi đã nói với các người họ chỉ đùa giỡn thôi mà!!!]
[Vậy hai bức ảnh khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ đêm qua là thật!!!]
[Huyết thư từ một người xin được xem cảnh hôn!]
[Huyết thư của vạn người!!!]
[Người dẫn chương trình hãy nhìn vào lời cầu xin đẫm máu của chúng tôi đi!]
Nhân viên tại phòng phát sóng trực tiếp lập tức viết hai chữ “Hôn môi” lên giấy cho người dẫn chương trình xem. Người dẫn chương trình hiểu ý mỉm cười, ra vẻ tò mò: “Mọi người đều biết tình cảm của hai bạn rất tốt, nhưng có rất nhiều khán giả và fans muốn xem trực tiếp cảnh hôn của hai bạn, có thể không?”
“Hả?!” Hạ Lâm Hạ vô thức quay nhìn về phía Quý Phùng Tuyết.
Quý Phùng Tuyết hỏi: “Tại sao vậy?”
Người dẫn chương trình: “Bởi vì hình như hai bạn chưa bao giờ hôn nhau trước mặt công chúng, thế nên các fans rất háo hức mong chờ.”
Quý Phùng Tuyết gật đầu: “Có lý.”
Hạ Lâm Hạ: Nà ní???
Cô quét mắt về phía hai người đại diện đứng trong góc, thấy Trần Niệm mím môi cười trộm gật gật đầu, còn Hạng Hoài Mộng dường như vừa trải qua một phen đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng cũng nặng nề gật đầu.
Trời muốn diệt Hạ!
Lúc này, một bàn tay xuyên qua tóc cô, sau gáy được nhẹ nhàng ôm lấy, khuôn mặt Quý Phùng Tuyết xuất hiện trước mắt cô.
Hai người đối diện vài giây, Hạ Lâm Hạ từ từ trợn to mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn chị, ngay sau đó nghe chị thì thầm: “Nhắm mắt lại.”
Cô không dám nhúc nhích, dư quang chỉ thấy ống kính phía trước, hoảng sợ nhắm mắt lại, môi mím chặt, xem như đang diễn một cảnh hôn.
Nhưng ngay cả khi đã nhắm mắt, cô vẫn cảm nhận được một vùng bóng tối phía trước, hẳn là Quý Phùng Tuyết đang chuẩn bị hôn lên.
Tim cô đập liên hồi vì căng thẳng, cảm giác một bàn tay đang xoa cằm cô, ngón cái đặt lên môi cô, sau đó cảm giác được Quý Phùng Tuyết cúi đầu.
Cảm xúc hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Cô he hé mắt, nhìn thấy gáy Quý Phùng Tuyết hướng về ống kính, chỉ là hôn lên ngón tay cái của chính mình.
Quý Phùng Tuyết mở mắt ra, ý cười hiện lên trong mắt chị, sau đó chậm rãi buông tay, xoa đầu cô trấn an, quay đầu mỉm cười với ống kính đối diện.
Phần bình luận đã sớm gào thét đến không ra hình hài.
Người dẫn chương trình tiếp tục nói vài câu khách sáo, Hạ Lâm Hạ ngồi lặng lẽ một bên, nghe những âm thanh ríu ra ríu rít, tay cũng không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng vô thức ôm lấy mặt mình, nhằm hạ nhiệt độ.
Rõ ràng chỉ là đóng giả mà thôi, sao bây giờ cô lại càng căng thẳng hơn thế này?