Hạ Lâm Hạ khom lưng chuẩn bị ngồi xuống nhưng đột nhiên lại hít hà vài hơi rồi tiến đến trước mặt chị, cúi đầu ngửi ngửi: “Vì đi gặp cô ta mà chị còn xịt nước hoa?”
“Cô ấy chỉ là vô tình gặp được.” Quý Phùng Tuyết buồn cười nói, “Rốt cuộc là ai hẹn tôi?”
“Tôi.” Hạ Lâm Hạ nói xong mím môi cười trộm, “Mùi hương cũng được lắm.”
“Cảm ơn.” Quý Phùng Tuyết nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, lập tức đoán ra cô muốn nói gì, dứt khoát cắt đứt câu hỏi chưa đặt ra: “Không sản xuất nữa, không có link, không mua hộ.”
“Hừ.” Hạ Lâm Hạ ủ rũ cụp đuôi gục mặt xuống, vừa quay đầu lại chợt phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm các cô, nhìn lại tư thế của hai người, cô gần như dán vào mặt Quý Phùng Tuyết luôn rồi.
Vì thế, cô ra vẻ tự nhiên sờ mặt Quý Phùng Tuyết, sau khi thể hiện một màn tình cảm dạt dào mới lần nữa quay lại chỗ ngồi của mình, cố tình lớn tiếng nói: “Chị yêu à, đừng trách em đến muộn mà.”
Quý Phùng Tuyết mỉm cười, một tay chống cằm, tầm mắt dời từ mặt cô xuống chiếc túi bên dưới, đuôi mắt cong cong, “Khăn lụa của em sắp rơi rồi kìa.”
Hạ Lâm Hạ hoảng hốt, vội vàng mở túi ra, thấy chiếc khăn lụa vẫn đang được giấu kỹ ở phía dưới, không có vẻ gì là sắp rơi ra, bàn tay chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Quý Phùng Tuyết: “Ngay từ đầu chị đã nhận ra tôi?”
“Dáng người của em quá dễ nhận ra.”
Hạ Lâm Hạ bĩu môi, vẫn may là những người khác không nhận ra, thời điểm quan trọng, quần áo và khăn lụa Khâu Tinh Châu đưa đến vẫn đáng tin nhất. Nhưng chẳng qua nghe lén hồi lâu, cô cũng không nghe được rõ ràng lắm, chỉ có thể phán đoán từ những lời nói lúc được lúc mất rằng có vẻ Quý Phùng Tuyết đã thật sự buông tay.
Cô rút khăn lụa bỏ vào túi, sau đó đặt chiếc hộp lên bàn, hất cằm: “Này, của chị đây.”
Quý Phùng Tuyết nhướng mày mở hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót xinh đẹp, chị cười nói: “Đây là đôi giày hôm trước nói đưa tôi sao, đẹp lắm, cảm ơn em.”
Hạ Lâm Hạ khoanh tay dựa về sau, không khỏi nhếch khoé môi, bắt chéo chân, đung đưa mũi chân, nói: “Tất nhiên là đẹp rồi, trong nước chưa có hàng đâu, tôi phải nhờ người đến show thời trang mua trực tiếp đấy.”
Ánh mắt Quý Phùng Tuyết tối sầm lại: “Nhờ ai mua?”
“Khâu Tinh Châu đấy, đúng lúc anh ấy tham gia tuần lễ thời trang ở nước ngoài. Không ngờ tên oắt này còn biết mua quần áo và khăn lụa cho tôi, xem như đứa con có hiếu. . .”
“Em vừa chạy từ đâu đến?” Quý Phùng Tuyết đột nhiên hỏi.
“Buổi thử vai chứ đâu.” Hạ Lâm Hạ nói, thấy sắc mặt Quý Phùng Tuyết ngày càng tối đi, nhưng không cảm thấy điều mình nói có gì sai nên tiếp tục: “Sau đó đi tìm Khâu Tinh Châu lấy giày.”
“Giày rất đẹp, nhưng không cần, cảm ơn.” Quý Phùng Tuyết đẩy hộp trả lại cho cô.
“Sao lại không cần? Không phải chị rất thích sao?” Hạ Lâm Hạ khó hiểu.
“Không vừa chân.”
“Chị còn chưa thử nữa kia mà!” Hạ Lâm Hạ trợn tròn mắt, làm gì có chuyện cô tặng đồ còn không tặng được, “Chị có biết thức thời không vậy?”
Quý Phùng Tuyết cảm thấy mình có chút ấu trĩ nực cười, nhưng lại không cách nào kiềm chế sự chua xót trong lòng, nhất thời nói không nên lời.
Hai người giằng co một phút, Hạ Lâm Hạ cúi gằm mặt, “Đồ tôi tặng chị bảo không vừa chân, vậy còn Tiêu Vũ Nhiên thì sao? Cô ta chỉ đưa cái hộp giày chắc chị cũng xem như của gia truyền đúng không?”
“Không dưng lại nhắc đến cô ấy làm gì.” Quý Phùng Tuyết lạnh nhạt nói.
“Sao lại không thể nhắc đến cô ấy? Không phải hai người vừa ngồi nói nói cười cười với nhau sao?” Hạ Lâm Hạ càng nói càng giận sôi, “Chỉ trong chốc lát thôi mà hai người cũng tranh thủ ngồi cùng bàn, nếu đêm nay tôi không tới, có phải hai người trực tiếp đi khách sạn nằm chung giường không?”
“Hạ Hạ.” Quý Phùng Tuyết hít sâu một hơi, kiềm chế nói: “Lúc trước em đã hứa với tôi sẽ không nhắc đến Tiêu Vũ Nhiên trước mặt tôi.”
“Vậy tôi hỏi chị, tại sao không thể nhắc đến, có phải nhắc đến một lần thì chị sẽ tan nát cõi lòng thêm một chút không?” Hạ Lâm Hạ hùng hổ nói, nhưng bản thân cô cũng không hiểu tại sao lời nói của mình lại bén nhọn như vậy, từ lúc nhìn thấy họ ngồi cùng nhau đã cảm thấy bực bội, Quý Phùng Tuyết từ chối món quà lại càng khiến cô tức giận hơn.
Cô đá thẳng vào chân Quý Phùng Tuyết dưới gầm bàn, hạ giọng lạnh lẽo nói: “Đừng quên quan hệ hiện tại của chúng ta là gì, chị không rõ ràng với người khác, không phải là làm cho đầu tôi nhô cao sao?”
“Nếu em đã nói thế, vậy tin tức em một chân đạp hai thuyền với Khâu Tinh Châu là thế nào? Bây giờ trên mạng đều nói tôi bị phản bội đấy.” Quý Phùng Tuyết lặng yên nhìn cô.
Hạ Lâm Hạ sửng sốt, khí thế lập tức yếu đi một nửa: “Chị đọc tin rồi?”
“Weibo đẩy tin cho tôi liên tục, muốn không đọc cũng khó, hiện tại mọi người đều cảm thấy Quý Phùng Tuyết tôi bị cắm sừng rồi, em nói tôi phải làm sao?”
“Có thể làm sao chứ, tôi với anh ta trong sạch!” Hạ Lâm Hạ nhỏ giọng gầm lên.
“Rốt cuộc là hai người đang có quan hệ gì?” Quý Phùng Tuyết truy hỏi, ra vẻ không để tâm, “Tốt nhất là em thành thật nói cho tôi biết, nếu là nối lại tình xưa, phía bên tôi cũng dễ dàng xử lý.”
“Nối lại tình xưa cái rắm ấy, tôi và anh ta là quan hệ tự xưng là bố đấy!” Hạ Lâm Hạ hét lên một câu.
Quý Phùng Tuyết nhướng mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô ấy, thản nhiên như thường, vô cùng buồn bực, thoạt trông còn rất nóng nảy, có lẽ không phải là nói dối.
“Tôi và Tiêu Vũ Nhiên cũng chỉ là quan hệ gọi nhau là bạn bè.” Khi nói chuyện, chị cũng không nhận ra khoé môi mình đang cong lên, “Hai người được phép cố tình gặp nhau ở sân bay, lại không cho phép bọn tôi vô tình gặp mặt ở nhà hàng?”
Hạ Lâm Hạ vỗ bàn: “Chị! Chị cưỡng từ đoạt lý!”
Quý Phùng Tuyết: “Em tiêu chuẩn kép.”
Hạ Lâm Hạ: “Chị! Chị ngậm máu phun người!”
Quý Phùng Tuyết: “Em tiêu chuẩn kép.”
Hạ Lâm Hạ: “Chị! You! Big big bad!”
Quý Phùng Tuyết: “. . .” Thất bại của chín năm giáo dục bắt buộc.
Lúc này, người phục vụ dọn món ăn lên.
Hạ Lâm Hạ phì phò thở ra, tức giận nhìn đồ ăn, nào còn tinh thần nhàn hạ thoải mái để ăn uống, đứng dậy cầm lấy chiếc hộp trên bàn ném về phía Quý Phùng Tuyết: “Không ăn! Nếu hôm nay chị không nhận cái này, chị sẽ đánh mất tôi!”
Dứt lời liền xách túi đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị ai đó dùng sức túm chặt, không cần quay đầu cũng biết đó là ai.
“Hạ Hạ.”
Hạ Lâm Hạ hất tay chị ra, tiếp tục đi tới cửa thang máy, liếc nhìn qua khoé mắt, thấy Quý Phùng Tuyết ôm hộp vội vàng đuổi theo, lúc này cô mới thu lại ánh mắt, nhìn thẳng phía trước, dí mũi chân xuống đất.
Cửa thang máy mở ra, cô vừa rảo bước vào, eo đã bị ôm lấy từ phía sau, lực đạo lớn đến mức khiến cô quên cả phản kháng, cứ như vậy mà bị ôm ra ngoài.
“Chị buông tay!”Cô tức tối nói.
”Được rồi, đừng giận nữa, ăn cơm trước đi. Giày tôi nhận, tôi thích lắm.” Quý Phùng Tuyết nhẹ giọng dỗ dành cô, nhưng tay lại chẳng chút lơi lỏng.
“Đồ đàn bà thối, buông tay.”
Hạ Lâm Hạ đập vào tay chị, chỉ sau vài lần mu bàn tay đã đỏ ửng lên, nhưng Quý Phùng Tuyết vẫn không buông, chị đứng phía sau nhỏ giọng dỗ ngọt: “Ngoan, đừng nghịch nữa, chị cho bé ăn kẹo nha.”
Tay Hạ Lâm Hạ khựng lại, bất giác cảm thấy vành tai nóng lên, yết hầu giật giật, cúi đầu nhìn xuống tư thế của hai người, mặc dù biết là do lôi lôi kéo kéo mà ra, nhưng dư quang nhìn thấy không ít thực khách trong nhà hàng đều đang nhìn về phía họ, chợt có cảm giác như đang ve vãn đánh yêu nhau trước công chúng.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, khuôn mặt cô liền nóng ran.
Vì vậy, cô cố gắng phá vỡ tình trạng ái muội này, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng với! Có ai không cứu tôi với, Quý Phùng Tuyết chị ấy ôm tôi không buông, muốn đánh người kìa!”
Quý Phùng Tuyết câm nín.
Một lúc sau, Quý Phùng Tuyết quay đầu cười áy náy với những người khác, đẩy ai kia vào thang máy, nhanh chóng ấn nút.
Hạ Lâm Hạ co mình vào một góc, yếu ớt hỏi: “Chị muốn làm gì?”
“Không phải nói tôi muốn đánh em sao? Sao có thể nói mà không làm?” Quý Phùng Tuyết từng bước đi về phía cô, cười âm hiểm.
“A a a a a! Chị đừng tới đây nha!”
Thực khách nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong thang máy, không khỏi nổi da gà hưng phấn, đồng loạt lấy di động ra lướt Internet, chia sẻ tin đồn mới!
——– Quý Phùng Tuyết và Hạ Lâm Hạ vung tay đánh nhau ở nơi công cộng, sự chuyển biến bất ngờ! 【Ảnh chụp lén bị nhoè được phóng to】