Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 44: Vô tình gặp gỡ

Mọi người trò chuyện thêm một lúc trước khi Trần Liên Kiệt bảo cô về chờ kết quả.

Hạ Lâm Hạ vừa bước ra ngoài, Hạng Hoài Mộng liền chạy lên đón, “Thế nào? Có bảo em diễn cảnh khóc không?”

“Không có.” Hạ Lâm Hạ lấy từ túi xách ra thuốc nhỏ mắt đã được Hạng Hoài Mộng chuẩn bị từ trước, trả lại cho cô ấy, “Chỉ đơn thuần trò chuyện thôi, chị nói bọn họ có nhìn thấu được không? Bao nhiêu người như vậy mà muốn tán gẫu với từng người một, không phải là muốn hóng hớt chuyện thiên hạ đấy chứ?”

“Khụ khụ.” Trần Liên Kiệt đột nhiên ho khan hai tiếng.

Hạ Lâm Hạ kinh hoàng quay đầu lại, ngoan ngoãn giúp họ đóng cửa, co giò chạy mất.

Hạng Hoài Mộng nhìn thuốc nhỏ mắt trong tay, mở ra nhỏ cho mình hai giọt, lập tức nước mắt như mưa.

Má ơi, chắc mối này toang rồi.

Hạ Lâm Hạ ngồi vào xe, nhìn thời gian thấy đã sắp đến giờ ăn tối, cô nói: “Đến sân bay lấy đồ trước đi.”

Sân bay kẻ đến người đi, Hạ Lâm Hạ chạy thẳng đến lối đi VIP. Không lâu sau, một đoàn người bước ra. Từ thật xa cô đã nhìn thấy thân ảnh khiến người chán ghét, vội vẫy tay.

“Hạ Bướng Bỉnh!”

Khâu Tinh Châu vứt bỏ người đại diện chạy về phía cô, tuyệt thế mỹ nam cao hơn một mét tám giống như gấu ngố lao tới như điên, làm gì còn phong phạm của học sinh ba tốt.

Cô duỗi hai tay ra trước, vững vàng chặn lấy bả vai Khâu Tinh Châu, ngăn cản màn ôm ấp kiểu thiếu nhi này.

Khâu Tinh Châu chớp chớp mắt, khi không lên tiếng, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu, nếu nghiêm túc nhìn đối phương, có thể khiến cho vô số thiếu nữ thét lên vì điên cuồng, muốn chìm đắm trong ánh mắt ấy.

Nhưng chỉ riêng Hạ Lâm Hạ không cảm nổi, ghét bỏ nói: “Đồ đâu?”

“Bạc bẽo.” Khâu Tinh Châu mỉm cười, một tay khoác vai cô bước ra ngoài, “Để trong hành lý, chúng ta ra ngoài trước đi. Nể tình con đích thân đến đón bố, bố sẽ dẫn đi ăn một bữa thật ngon nha.”

Hạ Lâm Hạ lay tay anh ta cả buổi trời cũng không thoát, cuối cùng véo mạnh lên đó, sau khi nhận lãnh vài dấu tay, Khâu Tinh Châu mới nhe răng trợn mắt buông ra, khóc không ra nước mắt: “Em thật tàn nhẫn, em là đồ máu lạnh.”

“Hừ, đi ăn một mình đê.” Hạ Lâm Hạ đắc ý nói, “Hôm nay bố có hẹn rồi.”

Khâu Tinh Châu nghiền ngẫm quan sát cô, thuận tay lấy ra kính râm, tiêu sái đeo vào, khóe môi khẽ nhếch, “Với bạn gái em à?”

“Đúng vậy.” Hạ Lâm Hạ đắc ý dào dạt, “Ảnh hậu xịn đấy, thấy bố trâu bò chưa!”

“Quá trâu bò.” Khâu Tinh Châu cười mấy tiếng, “Không ngờ nha, anh chỉ ra nước ngoài có hơn nửa năm mà em đã vụиɠ ŧяộʍ với Ảnh hậu, có thời gian kể chi tiết với anh xem nào.”

“Châu Bà Tám.”

“Hạ Bướng Bỉnh.”

Hai người vung tay đánh nhau ở cửa ra vào, Hạng Hoài Mộng và người đại diện của Khâu Tinh Châu nhìn nhau cười, đồng thời dòm ngó bốn phía, tuần tra paparazzi khả nghi.

Kết quả là có thật.

Hạng Hoài Mộng lập tức ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ có máy ảnh.

Hai người vốn đang khoa chân múa tay đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoà bình trao nhau nụ cười nồng ấm, nhẹ nhàng khoan thai đi về phía xe bảo mẫu.

Vừa lên xe, Hạ Lâm Hạ liền giục trao hàng, kiểm tra thời gian, vừa lấy được đồ lập tức chạy về xe mình.

“Đến nhà hàng.” Cô vừa nói vừa mở hộp ra, trước mắt sáng ngời, khoé miệng trào ra những giọt lệ vui mừng.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Quý Phùng Tuyết: “Tôi đang trên đường, nửa giờ sau sẽ đến nhà hàng, chị đừng đến trễ đấy.”

“Biết rồi.” Quý Phùng Tuyết mở cửa, dừng một chút, lại quay trở về phòng, “Em xong việc rồi?”

“Ừm, tôi thử vai xong rồi. Chắc không được nhận đâu, nên chút nữa chị đừng ngăn cản tôi ăn đồ ngọt.”

“Tôi cản được sao?” Quý Phùng Tuyết buồn cười nói.

“Ka ka, chị cảm thấy thế nào?”

Nửa giờ sau, xe đến nhà hàng, Hạng Hoài Mộng dừng xe, theo thói quen cầm lấy di động đọc tin tức, đột nhiên hét lên một tiếng, đen mặt nói: “Giỏi chưa, em và Khâu Tinh Châu lên đầu đề rồi.”

“Không phải chứ, bọn cờ hó này, có chút gió thổi cỏ lay cũng phải giật tít cho bằng được.” Hạ Lâm Hạ sa mạc lời, “Nhanh ém xuống đi, em không muốn bị đám fans bạn gái của anh ta nện chết đâu.”

Bên này Hạng Hoài Mộng vừa liên hệ người rút lại hot search, động tác phía bên Khâu Tinh Châu lại càng nhanh hơn. Trên mạng vừa rộ lên thông tin Hạ Lâm Hạ đến sân bay đón Khâu Tinh Châu, tình nghi nɠɵạı ŧìиɧ, đoàn đội của Khâu Tinh Châu lập tức dùng thông cáo về bộ phim mới để đè xuống.

“Anh ta ra nước ngoài hơn nửa năm, vừa quay lại liền nhận vai diễn mới?” Hạ Lâm Hạ thở dài, “Nam nghệ sĩ hay thật, hạn sử dụng tốt hơn nhiều so với nữ nghệ sĩ chúng ta. Em mà nghỉ ngơi nửa năm chắc sẽ trôi vào quên lãng luôn.”

“Vậy em còn không chịu cố gắng hơn.” Hạng Hoài Mộng vừa mở cửa xe vừa nói với cô ấy, “Nếu như em có thể vững chân ở màn ảnh rộng như cô Quý, đừng nói nghỉ ngơi một hai năm, dù là năm năm, mười năm thì trên giang hồ mãi tồn tại truyền thuyết về em.”

Hạ Lâm Hạ động tâm.

Cô tạm biệt Hạng Hoài Mộng, xách túi đứng chờ thang máy, cánh cửa mở ra, cô choáng váng khi thấy người bên trong.

Là người đại diện của Tiêu Vũ Nhiên buổi chiều vừa mới chạm mặt.

Khi đối phương nhìn thấy cô, lông mày cau lại, mỉm cười gật đầu với cô rồi bước ra khỏi thang máy, lướt qua người cô.

Cô đi vào thang máy, nhìn người đại diện bước đi vội vã, ra vẻ buồn chán cúi đầu nghịch di động.

Hạ Lâm Hạ không khỏi nhíu mày, làm người đại diện như cô ấy sao có thể tới loại nhà hàng này để tiêu xài hoang phí? Cho dù có tiền, cũng không chắc sẽ có thời gian, nghĩ đến Hạng Hoài Mộng nhà cô, cả ngày chỉ biết làm bạn cùng ô tô và mì gói.

Cô vừa vẽ ra thuyết âm mưu, vừa rơi nước mắt thương cảm cho sự tận tuỵ của Hạng Hoài Mộng.

Thang máy đến tầng cao nhất, cô đứng nhìn quanh một vòng. Khi người phục vụ tiến lên hỏi có hẹn trước không, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy bóng dáng của Quý Phùng Tuyết, chị ấy đang đứng ở góc nhỏ gần lối đi, đối diện với một người phụ nữ.

Dù người phụ nữ kia đưa lưng về phía cô, nhưng chỉ cần liếc mắt qua là biết, lại CMN là Tiêu Vũ Nhiên.

Cô hùng hổ lao đến, không chút bận tâm ánh mắt của người khác, bàn tay đang cầm túi siết chặt, tựa hồ không thể chờ đợi để ra tay. Vừa bước đến gần đột nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người có nhắc đến tên cô.

Bước chân cô khựng lại, xoay người tự nhiên ngồi xuống chiếc bàn trước mặt họ, dựa vào lưng ghế sô pha, cẩn thận lắng nghe họ đang nói gì. May mắn là bình thường cô luôn không rời mũ và kính râm, những người khác chỉ liếc nhìn cô một thoáng rồi tiếp tục ăn uống.

Hai người kia chỉ cách phía sau cô chừng hơn hai mét, Tiêu Vũ Nhiên hỏi: “Đây là bàn em đặt, chẳng lẽ chị cũng đặt cùng bàn sao?”

Quý Phùng Tuyết nhìn biển số đặt trên bàn, khó hiểu: “Là Hạ Hạ đặt, cô ấy gửi tin nhắn cho tôi bảo là vị trí này.”

“Vậy à. . . có lẽ người phục vụ nhầm lẫn, không sao, hai người cứ ngồi đây đi, em đi tìm chỗ khác.” Tiêu Vũ Nhiên xoay người định đi.

Quý Phùng Tuyết nhìn quanh một vòng, thấy mọi chỗ ngồi đã kín, chiếc bàn trống vừa rồi cũng đã có người đặt túi vào, nhìn từ góc độ của chị chỉ có thể thấy một đỉnh đầu, hiển nhiên đã có người ngồi đấy, liền nói: “Hay là em ngồi đây chờ? Tôi thấy có một bàn cũng sắp xong rồi.”

Tiêu Vũ Nhiên áy náy nói: “Không làm phiền hai người chứ?”

“Không đâu, Hạ Hạ còn chưa tới, đúng lúc bàn này cũng trống.” Quý Phùng Tuyết tỏ ý cô ấy ngồi xuống nói chuyện, “Em tới dùng bữa một mình sao?”

“Vâng, chiều nay đi thử vai phim của đạo diễn Trần, cảm thấy không có hi vọng lắm nên muốn đến ăn ngon một chút, tự an ủi bản thân.” Tiêu Vũ Nhiên cười khổ nói.

“Đạo diễn Trần?” Quý Phùng Tuyết cười, “Vậy đúng là có duyên, tôi cũng đóng trong phim đấy.”

“Thật sao? Sao chị không nói với em?” Tiêu Vũ Nhiên ngạc nhiên nhìn chị, rồi ánh mắt lại chợt ảm đạm, “Cũng đúng, bây giờ chị là người yêu của Hạ Lâm Hạ, chúng ta vẫn nên hạn chế tiếp xúc thì hơn.”

Quý Phùng Tuyết nhấp một ngụm nước, ngước mắt nhìn cô ấy một lúc lâu, mỉm cười buông ly, rất tán đồng nói: “Cũng đúng, nếu như cô ấy thấy hai chúng ta ngồi đây, có lẽ sẽ lại nổi giận.”

Tiêu Vũ Nhiên rũ mắt, trong mắt hiện lên một tia tức giận khó lòng phát hiện.

Trước đây, mỗi khi cô thất bại, buồn phiền, Quý Phùng Tuyết đều sẽ đi ăn cùng cô, an ủi cô. Mỗi lần đề cập đến buổi thử vai cho bộ phim mới nào đó, Quý Phùng Tuyết sẽ liên hệ tài nguyên khắp nơi giúp cô, động viên cô.

Nhưng bây giờ, Quý Phùng Tuyết lại hờ hững với những lời cô nói, dăm ba câu không thể tách rời Hạ Lâm Hạ, có phải từ nay về sau, người được động viên, an ủi sẽ đổi thành Hạ Lâm Hạ?

Quý Phùng Tuyết sẽ không còn xoay xung quanh cô, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, và mối quan hệ mà cô luôn cho rằng không thể phá vỡ dường như sắp sụp đổ. . .

“Vũ Nhiên? Tiêu Vũ Nhiên?” Quý Phùng Tuyết gọi to vài tiếng.

“Vâng? Sao vậy ạ?” Cô hoảng loạn ngẩng đầu lên.

“Sắc mặt em không tốt lắm, bị bệnh à?”

“Không, có lẽ gần đây mệt mỏi quá.”

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Quý Phùng Tuyết đột nhiên nhìn ra cửa sổ mỉm cười, hiếu kỳ hỏi: “Chị đang cười gì vậy?”

Quý Phùng Tuyết phất tay: “Không có gì, chỉ là tôi nghĩ đến cô nhóc Hạ Lâm Hạ kia, mỗi khi như vậy cô ấy sẽ không than mệt mà post thẳng mấy tấm ảnh lên vòng bạn bè, sau đó đúng lý hợp tình đi tìm người đòi quà an ủi.”

Mí mắt Tiêu Vũ Nhiên khẽ giật, vờ như lơ đễnh nói: “Em còn tưởng rằng chị sẽ không thích dạng người trẻ con hay đòi dỗ ngọt như vậy chứ.”

Quý Phùng Tuyết quay đầu nhìn về phía cô, hồi lâu chẳng nói lời nào, cái nhìn chăm chú đến mức khiến lòng cô bắt đầu cảm thấy e ngại.

Đột nhiên cô nhận ra rằng, Quý Phùng Tuyết chưa từng dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, như dò xét, như có thể nhìn thấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô, lại giống như đang nhìn một người xa lạ không hề quen biết.

“Phùng Tuyết. . .”

“Tôi đánh giá cao dũng khí đòi được dỗ ngọt của cô ấy.” Quý Phùng Tuyết cắt ngang lời cô, mỉm cười nói, “Vũ Nhiên, tuy rằng chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng em cũng không thật sự hiểu rõ tôi.”

Trong lòng Tiêu Vũ Nhiên giật thót, muốn nói rằng em hiểu chị, em biết tất cả sở thích của chị, biết những hoài bão lý tưởng của chị, biết chị. . . thích em.

Quý Phùng Tuyết đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, hoá ra cũng có lúc chị cảm thấy Tiêu Vũ Nhiên nhàm chán, tất nhiên chị cũng không ngờ rằng Tiêu Vũ Nhiên lại nhiều lần muốn dò hỏi chuyện giữa chị và Hạ Lâm Hạ như vậy.

Còn dò hỏi để làm gì kia chứ? Đã xác định không thể đến với nhau vì không thể yêu nhau, những chuyện khác, chị không muốn truy vấn đến cùng nữa, cũng cảm thấy vô vị.

Chị nhìn đồng hồ, đã qua giờ hẹn, vì lo lắng Hạ Lâm Hạ xảy ra chuyện trên đường nên lấy di động ra gọi.

Đột nhiên, chỗ ngồi phía trước vang lên tiếng động, thu hút sự chú ý của không ít người. Ngay sau đó, một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu ngồi ở bàn trước bình tĩnh đứng dậy, nhận cuộc gọi, vừa nói chuyện bằng tiếng Ả rập hư hư thực thực vừa bước ra ngoài.

Quý Phùng Tuyết thu lại ánh nhìn, thấy cuộc gọi bị ngắt, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, mỉm cười buông di động.

“Muốn gọi cho Lâm Hạ sao?” Tiêu Vũ Nhiên hỏi.

“Ừm, sợ cô ấy quên mất cuộc hẹn tối nay.”

Tiêu Vũ Nhiên cắn môi dưới, vừa nhận được tin nhắn nhắc nhở của người đại diện, biết rõ Hạ Lâm Hạ đang ở gần đây. Cô nhìn một vòng xung quanh, cười nói: “À, người ở bàn bên kia đi rồi, em qua đó dùng cơm.”

Nhưng khi vừa đứng dậy, không biết làn váy bị vật gì móc vào, theo động tác đứng dậy của cô kéo ra một vết rách dài. Cô lúng túng kéo váy, một mảng da thịt trắng nõn trên đùi lộ ra ngoài.

Cô nhìn về phía Quý Phùng Tuyết bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng Quý Phùng Tuyết cũng không có quần áo để che cho cô, liền nói: “Gọi người đại diện của em đến đi, đợi ở đây chờ cô ấy.”

Lúc này, xung quanh chợt ồn ào hẳn lên, có người còn nhỏ giọng hưng phấn kêu lên.

Quý Phùng Tuyết và Tiêu Vũ Nhiên đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Lâm Hạ hùng dũng bước tới, túi xách trên tay, tay kia cầm một chiếc áo khoác dài bằng len đi đến trước mặt họ, không nói lời nào khoác áo lên người Tiêu Vũ Nhiên, mỉm cười nói: “Bây giờ không sao rồi, cô có thể đi.”

Tiêu Vũ Nhiên nhìn cô ấy: “Cảm ơn, hai người từ từ ăn, tôi về nhà thay quần áo.”

Hạ Lâm Hạ nhường đường, Tiêu Vũ Nhiên thức thời xoay người rời đi, không quên liếc mắt về phía Quý Phùng Tuyết, vừa đi vài bước chợt nghe Hạ Lâm Hạ gọi lại: “Khoan đã.”

“Sao vậy?”

Hạ Lâm Hạ lạnh giọng nói: “Chiếc áo này không rẻ, nhớ trả cho tôi. Cô cũng biết rồi đấy, đồ của tôi, trước sau gì vẫn sẽ là của tôi.”

Tiêu Vũ Nhiên đáp lại một tiếng “Được”, chậm rãi rời đi.

Lúc này Hạ Lâm Hạ mới quay đầu lại, nhìn xuống Quý Phùng Tuyết: “Tôi đuổi cô ấy đi, có phải chị đang tức giận lắm không?”

“Tại sao tôi lại tức giận?” Quý Phùng Tuyết nhìn cô, “Vừa rồi em rất oai hùng nha.”

“Hì hì hì hì.”