Lời vừa nói ra, mọi người lại tiếp tục sửng sốt.
Hồi lâu sau Phó Hiểu Toàn mới kịp phản ứng, cô cười lạnh nói: “Chị cảm thấy còn có người sai khiến tôi sao?”
“Không thể loại trừ khả năng này, dù sao thì cũng có quá nhiều chuyện trùng hợp.” Quý Phùng Tuyết nói.
Hạ Lâm Hạ chớp mắt, giống như vừa được thông não, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, tại sao cô lại đến đó? Theo lý thuyết, lúc ấy cô đang tai tiếng đầy mình, lẽ ra ban tổ chức chương trình sẽ không mời cô. Với lại, sao cô có thể ra tay ở hậu trường mà thần không biết, quỷ không hay như vậy?”
“Còn nữ nhân viên kia nữa, làm thế nào mà cô chỉ tuỳ tiện nói một câu là cô ấy lập tức đi lấy quần áo cho cô, còn khéo léo dùng quần áo che giày để tránh camera ghi lại nữa?” Quý Phùng Tuyết bổ sung.
Phó Hiểu Toàn bị hỏi dồn nhất thời ngây ngốc, thật lâu sau, cô mới cười gằn, nói: “Quý Phùng Tuyết, chị đang nghi ngờ ai vậy? Không phải đang nghi ngờ Vũ Nhiên đấy chứ?”
“Tôi không có.” Quý Phùng Tuyết hơi nhíu mày, “Cô ấy sẽ không làm những việc này.”
“Chị biết thì tốt. Ai làm người nấy chịu, là bản thân tôi căm ghét Hạ Lâm Hạ, trước kia mỗi lần tôi nói xấu Hạ Lâm Hạ với Vũ Nhiên, cô ấy còn khuyên tôi đừng giữ thành kiến.” Phó Hiểu Toàn cười châm chọc, nhìn về phía Hạ Lâm Hạ, “Trước giờ Vũ Nhiên đều không muốn đối địch với cô, là cô cứ nhằm vào cô ấy mọi lúc mọi nơi, ngay cả trước mặt khán giả hay trước mặt người khác cũng không chịu giữ thể diện cho cô ấy.”
Hạ Lâm Hạ tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói.
“Còn có Quý Phùng Tuyết chị, luôn miệng nói yêu Vũ Nhiên, nhưng vừa quay đầu lại hẹn hò với Hạ Lâm Hạ vẫn luôn đối địch với cô ấy, chị không cảm thấy rất quá đáng sao? Dù là bạn bè, nhưng chị có nghĩ cho cảm nhận của cô ấy không?” Phó Hiểu Toàn lạnh lùng nói: “Nếu tuỳ tiện đổi thành ai khác, có phải cũng sẽ tốt hơn nhiều so với Hạ Lâm Hạ? Hơn nữa, cũng khó lòng đảm bảo chị sẽ không trở thành Khâu Tinh Châu thứ hai.”
“Chị ấy không phải là Khâu Tinh Châu.” Hạ Lâm Hạ thật sự nghe không nổi nữa, hai tay chống lên mép bàn, lướt qua bàn nhìn vào mắt cô ấy, gằn từng chữ, “Đừng có nằm mơ, Khâu Tinh Châu sẽ không bao giờ thích cô đâu. Hơn nữa, vì lẽ gì Quý Phùng Tuyết bị Tiêu Vũ Nhiên treo lửng lơ nhiều năm như vậy lại không được yêu thương người khác? Chị ấy hi sinh nhiều bao nhiêu các người hiểu rõ nhất, chẳng phải cô cũng không ít lần đi theo Tiêu Vũ Nhiên hút máu chị ấy sao? Tôi thấy đầu óc cô đúng là có vấn đề rồi, cô có tin tôi đánh lệch đầu cô luôn không?”
Giang Nguyên nhìn cô cảnh cáo.
Cô nổi giận đùng đùng đá văng ghế, tạo thành một tiếng vang thật lớn, cuối cùng xoay người bước ra khỏi phòng.
Quý Phùng Tuyết thở dài, cầm lấy túi xách và điện thoại bị bỏ quên đuổi theo, khi ra đến cửa, đột nhiên chị quay đầu lại hỏi một câu: “Phó Hiểu Toàn, những lời vừa rồi cô nói là suy nghĩ của chính cô hay của Vũ Nhiên?”
Phó Hiểu Toàn nói: “Của tôi, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho Vũ Nhiên.”
“Mạn phép cho tôi nói thẳng, cô khoan hãy quan tâm đến chuyện người khác, lo cho mình trước đi.” Quý Phùng Tuyết lại nhìn về phía Giang Nguyên, “Giang tổng, tôi nghi ngờ trạng thái tâm lý của Phó Hiểu Toàn không ổn định, tốt nhất là nên đến bệnh viện điều trị, đừng để lại công ty, không chừng còn gặp chuyện không hay.”
Sắc mặt Phó Hiểu Toàn lúc xanh lúc đỏ.
“Tôi tự có sắp xếp, cô đi tìm Lâm Hạ đi.” Giang Nguyên nói.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Giang Nguyên xoa ấn đường, chuyện xử phạt Phó Hiểu Toàn là không thể tránh khỏi, nhưng trước mắt xem ra, nếu để lại công ty sẽ tiếp tục xảy ra mâu thuẫn cùng Hạ Lâm Hạ, rất có thể sẽ như Quý Phùng Tuyết nói, mọi việc ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Phó Hiểu Toàn, chấm dứt hợp đồng đi.”
“Đừng mà, Giang tổng, em xin chị.” Phó Hiểu Toàn hoảng loạn nhìn về phía chị ấy, “Em sai rồi Giang tổng, cầu xin chị cho em một cơ hội nữa thôi.”
Kể từ sau khi nhóm nhạc giải tán, tên tuổi của cô cũng dần mờ nhạt, scandal lần trước của cô và Triệu Đại Vũ vẫn chưa lắng xuống, hiện tại trên người chỉ toàn tiếng xấu. Nếu lúc này rời khỏi công ty sẽ không tìm được nơi nào có tương lai hứa hẹn hơn Thần Tinh, xem như sự nghiệp của cô cũng bị huỷ hoại!
“Vô ích thôi.” Giang Nguyên sắp xếp vật dụng, nói: “Tôi biết cô có chút khôn vặt, nhưng lần này cô đá phải sắt rồi. Cô có biết hàng năm công ty chúng ta đều hợp tác với một khách hàng lớn không? Anh ta. . . rất che chở Lâm Hạ. Tôi khuyên cô tốt nhất là dẹp hết những ý tưởng khác đi, nếu chọc người nhà cô ấy nổi giận, cô sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại đấy.”
Phó Hiểu Toàn gục xuống ghế, hai mắt vô thần, cuối cùng không kiềm được gào khóc.
“Lâm Đạt, lấy cho tôi văn bản kết thúc hợp đồng, đồng thời nói bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị thông cáo chấm dứt hợp đồng.” Giang Nguyên ra cửa dặn dò thư ký, nhưng chị còn buồn phiền một chuyện khác, chị vừa nghe thấy gì chứ?!
Hạ Lâm Hạ và Khâu Tinh Châu? Quý Phùng Tuyết và Tiêu Vũ Nhiên?
Đây là chuyện quái gì vậy! Tại sao không ai nói với chị đống rối rắm này!
Nếu sớm biết những chuyện này, chị đã không để Hạ Lâm Hạ hợp tác với Quý Phùng Tuyết làm thành CP, những người liên quan đều không đơn giản, lỡ như xảy ra sai sót gì, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Hơn nữa, chị phải nói chuyện với bạn học cũ thế nào đây?
Nghĩ đến đây, chị lập tức gọi điện thoại cho Hạ Dương Huyên hẹn ăn cơm, hiện tại chị phải tranh thủ thân thiết một chút để sau này có chết cũng không quá khó coi.
Dưới lầu công ty, Quý Phùng Tuyết vội vàng đi xuống, đυ.ng phải Hạ Lâm Hạ vừa quay trở lại sảnh chính, chị đưa túi xách và điện thoại cho cô, “Sao lại lỗ mãng vậy, đồ cũng không cần?”
Hạ Lâm Hạ tức giận tiếp nhận, lấy chìa khóa xe, bước ra ngoài: “Chẳng lẽ chị nghe mấy lời đạo đức giả cô ta nói mà vẫn có thể bình tĩnh được sao?”
Quý Phùng Tuyết tỏ ý bảo cô nhỏ giọng lại, sau khi ngồi lên xe mới nói: “Không sao, tôi cũng không để tâm đến suy nghĩ và thái độ của cô ta, đến cùng thì tôi và cô ta cũng không có quan hệ gì.”
“Cảnh giới cao thật.” Hạ Lâm Hạ qua loa nói, “Đó là vì chị không ở cùng cô ta lâu ngày, ngày nào cũng nói xấu sau lưng tôi, trước ống kính lại khóc thảm, đúng là không biết xấu hổ.”
Quý Phùng Tuyết không tỏ ý kiến, dù sao thì mỗi người có cách giải thích khác nhau, nhưng theo bản năng chị sẽ tin tưởng Hạ Lâm Hạ.
“Tôi có thể hiểu tại sao cô lại ghét Phó Hiểu Toàn, thế còn Vũ Nhiên?” Chị hiếu kỳ nói.
Chị còn nhớ sau khi quen biết Tiêu Vũ Nhiên không lâu, trong lúc hai người ăn cơm với nhau, cô ấy vẫn luôn tìm kiếm bánh kem trên mạng, nói sắp đến sinh nhật của Hạ Lâm Hạ trong nhóm, muốn chọn cho cô một chiếc bánh kem thật đẹp.
Chị hỏi Tiêu Vũ Nhiên, không phải bên ngoài đồn rằng quan hệ giữa hai người không tốt sao?
Tiêu Vũ Nhiên nở nụ cười, nói Hạ Lâm Hạ chỉ là trẻ con chưa trưởng thành mà thôi, cô ấy muốn nhân cơ hội này để làm dịu mối quan hệ.
Sau bữa ăn, cô ấy vẫn chưa chọn được chiếc bánh ưng ý, chị nhìn Tiêu Vũ Nhiên đang thở ngắn than dài, liền mời cô ấy đến nhà mình, tự tay làm bánh kem.
Hai người bận rộn trong bếp nửa ngày, Tiêu Vũ Nhiên đột nhiên trở nên nghịch ngợm, cầm bột mì dư lại xoa lên mặt chị, cả hai bắt đầu chơi đùa.
Cuối cùng Tiêu Vũ Nhiên bôi đầy bánh kem lên mặt chị, không thể mang đi, hai người vùi trên sô pha ăn sạch sẽ.
Đó là một buổi chiều đầy cảm xúc.
“Thật ra Vũ Nhiên luôn muốn làm bạn với cô, cô nên nghe thử suy nghĩ của cô ấy. . .”
Lời còn chưa dứt, Hạ Lâm Hạ liền cười nhạo: “Thế nào, không phải chị cảm thấy bạch nguyệt quang của chị siêu xuất sắc, cả thế giới này đều nên thích cô ấy đấy chứ?”
Quý Phùng Tuyết bị cô ấy cứng rắn đáp lại, tâm tình phức tạp, trầm giọng nói: “Tôi đang nói lý với cô, cô lớn rồi cũng nên biết cách giao tiếp một chút.”
Đột nhiên Hạ Lâm Hạ dừng lại ven đường, giọng lạnh băng: “Xuống xe.”
Quý Phùng Tuyết cởi bỏ đai an toàn, xuống xe đóng cửa, đứng yên tại chỗ nhìn cô.
Hạ Lâm Hạ thấy chị xuống xe thật, càng tức giận không thể kiềm chế, đập tay xuống vô lăng: “Đi tìm bạch nguyệt quang của chị đi, cẩu nữ, sớm muộn gì chị cũng phải khóc!”
Chiếc xe màu đen nhanh chóng biến khỏi tầm mắt.
Quý Phùng Tuyết gửi định vị cho Trần Niệm, hơn mười phút sau, xe dừng lại trước mặt chị.
“Bà cô ơi, hôm nay cô làm sao vậy, cố tình chơi tôi sao, tôi sắp vòng quanh nửa vòng thành phố do định vị của cô rồi đấy.” Trần Niệm ai oán nói, một lúc sau, cô nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Quý Phùng Tuyết vẫn im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cô sao thế, tâm trạng không tốt à?”
Quý Phùng Tuyết nhẹ giọng nói: “Lái xe đàng hoàng đi.”
Trần Niệm lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, cân nhắc một lúc lại không nhịn được suy đoán: “Vừa vui vẻ quay chương trình về, còn muốn tôi đến nhà Hạ Lâm Hạ đón cô, kết quả là mới quay đầu lại cô đã bị ném bên vệ đường. . . Vậy là, cô cãi nhau với cô ấy sao?”
Sắc mặt Quý Phùng Tuyết hơi thả lỏng.
“Học trò Hạ không tệ, nhưng thi thoảng vẫn có thể chọc giận người khác, trước kia tôi chưa từng thấy cảm xúc của cô dao động nhiều như vậy.” Trần Niệm phỏng chừng mình đã đoán đúng tám chín, trêu chọc: “Nhưng chẳng qua cô ấy vẫn còn trẻ con, cô cũng đừng quá so đo.”
Quý Phùng Tuyết cũng cười: “Cô ấy rõ là thèm đòn.”
Trần Niệm: . . . Sao tôi thấy nụ cười này của cô hơi đáng sợ!
Một lúc sau chị mới nhớ ra hành lý của mình vẫn còn để ở nhà Hạ Lâm Hạ, chị mở danh bạ, nhìn chằm chằm, dưới tên Hạ Lâm Hạ chính là Tiêu Vũ Nhiên.
Vừa chuẩn bị gọi cho Hạ Lâm Hạ thì xe đột nhiên phanh gấp, ngón tay liền nhấp vào tên Tiêu Vũ Nhiên.
“. . .”
“A lô? Phùng Tuyết?” Tiêu Vũ Nhiên nhanh chóng nhận điện thoại.
Chị chán nản liếc nhìn Trần Niệm, đáp: “Tôi đây, ăn cơm chưa?”
“Bây giờ mới buổi chiều, ăn cơm gì chứ.” Tiêu Vũ Nhiên cười nói, “Nhưng em cũng đang định xuống bếp, chị có muốn đến ăn tối không?”
Sau khi cúp điện thoại, chị nói: “Quay xe, đến nhà Vũ Nhiên.”
“Hôm nay cô cố ý bắt tôi chạy lòng vòng phải không.” Trần Niệm bất mãn nói, nhưng khi nghe địa chỉ, vẻ mặt khá phức tạp, “Cô còn muốn đi tìm Tiêu Vũ Nhiên sao? Cô ấy có gì tốt mà khiến cô nhớ mãi không quên vậy?”
“Cô cũng cảm thấy cô ấy không tốt?” Quý Phùng Tuyết hỏi ngược lại.
Cũng?
Trần Niệm nhạy bén phát hiện ra trọng điểm, xem ra là trước đó có người nói Tiêu Vũ Nhiên không tốt, lại nghĩ đến vẻ mặt của Quý Phùng Tuyết, nguyên nhân cãi nhau với Hạ Lâm Hạ hết tám phần là nằm ở đây.
Cô suy xét một lúc rồi nói: “Cũng không phải tôi cảm thấy cô ấy không tốt, mà ngược lại, tôi cảm thấy cô ấy quá tốt, quá chu đáo, ai gặp cũng đều thích. Nhưng cô không cảm thấy người tài giỏi như vậy thật đáng sợ sao? Là người thế nào mà chẳng bao giờ thấy cô ấy tức giận? Ngay cả cô vừa rồi cũng tức giận đến mức muốn cho Hạ Lâm Hạ một trận, không phải sao?”
“Tôi không có.”
“Vẻ mặt của cô nói có.”
“. . .”
“Dù sao thì, tôi không ghét Tiêu Vũ Nhiên, nhưng cũng không thích nổi, cô ấy giống như búp bê sứ, trông thì rất tinh xảo, nhưng tôi vẫn thích một người mang chất người hơn.”
Quý Phùng Tuyết cười nói: “Cô chỉ thiếu nước nói thẳng tên Hạ Lâm Hạ thôi.”
“Aizzz, cô hiểu thì tốt, tôi thực sự đánh giá cao Hạ Lâm Hạ.” Trần Niệm nói, “Chờ khi nào Hạng Hoài Mộng từ chức, tôi sẽ ôm người về.”
Không bao lâu, xe ngừng lại, Quý Phùng Tuyết vừa xuống xe đã thấy Tiêu Vũ Nhiên đứng cách đó không xa, cô ấy chạy tới, thân thiết nắm lấy cánh tay chị: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được.”
“Lần nào chị cũng nói như vậy, thực tế chị chính là người kén ăn nhất.” Tiêu Vũ Nhiên cười nói, “Yên tâm đi, em đã chuẩn bị món chị thích ăn nhất rồi.”
Quý Phùng Tuyết mỉm cười, Tiêu Vũ Nhiên luôn biết cách chiều lòng người, kể cả lâu ngày không gặp thì cô ấy vẫn nhớ những thứ chị thích và ghét.
Trong nhà không thay đổi gì nhiều, chỉ có thêm một ít vật dụng, nhưng so với căn phòng thuê khi mới quen biết kia thì đúng là một trời một vực, chị liếc mắt nhìn bộ sofa da màu đen rất không cân xứng với phong cách trang trí xung quanh.
Tiêu Vũ Nhiên giải thích: “Cái đó. . . là bạn trai cũ của em đổi, nó lớn quá nên em cũng không tiện vứt đi, đành tạm thời giữ lại.”
“Khá tốt, chất lượng không tồi.” Chị ngồi lên, mỉm cười.
Tiêu Vũ Nhiên cắn môi dưới: “Em vẫn thích ghế sô pha vải ban đầu chị tặng, nhưng tính cách anh ta lại quá cứng rắn.”
Sau một năm, cuối cùng Quý Phùng Tuyết cũng có thể nhẹ nhàng ngồi nói chuyện với cô ấy.
“Sao lại chia tay? Anh ta không tốt với em sao?”
Nét mặt Tiêu Vũ Nhiên ảm đạm vài giây, ngồi xuống bên cạnh chị, nhẹ giọng nói: “Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, với không chỉ một người.”
Quý Phùng Tuyết mở to mắt, nhìn bờ vai gầy guộc của cô ấy, nâng tay lên muốn vỗ lưng cô ấy, nhưng rồi lại lặng lẽ bỏ xuống, ngay sau đó liền nhận ra Tiêu Vũ Nhiên cúi đầu, khoé mắt còn treo một giọt lệ.
Chị không lau nước mắt cho cô ấy như trước kia, chỉ thở dài nói: “Chia tay đã lâu như vậy, sao còn khóc vì anh ta?”
Tiêu Vũ Nhiên lắc đầu, nhanh chóng rút mấy tờ giấy lau nước mắt, đột nhiên đưa tay ôm lấy chị, thút thít nói: “Tại sao tất cả mọi người đều không thích em?”
“Không phải tất cả mọi người đều không thích em.” Quý Phùng Tuyết an ủi, “Em rất tốt, do người khác xấu thôi.”
“Đúng vậy, chị thích em, chị tốt như vậy. . . Tại sao em lại không thích chị chứ?” Sau một hồi im lặng, Tiêu Vũ Nhiên nói: “Phùng Tuyết, chị để em thử thích chị được không?”
Quý Phùng Tuyết giữ cánh tay cô ấy, đẩy cô ấy ra, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Không được, em đang bố thí cho tôi sao?”
“Em, em không có.” Ánh mắt Tiêu Vũ Nhiên né tránh một lúc rồi quay lại đối diện, trong đó có những cảm xúc không thể lý giải, “Em thật sự rất muốn yêu chị, em cảm thấy em có thể.”
Quý Phùng Tuyết buông tay.
Tiêu Vũ Nhiên vội vàng giữ tay chị lại: “Chị cảm thấy em không thể sao? Nhưng Hạ Lâm Hạ còn có thể mà, trước đây cô ấy cũng từng hẹn hò với bạn trai, tại sao chị có thể đến với cô ấy?”
“Cô ấy không giống.” Quý Phùng Tuyết nói.
Không giống chỗ nào? Tiêu Vũ Nhiên muốn hỏi câu này, nhưng khi lời nói đến môi cô đã kịp nuốt xuống. Cô điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, quay về với dáng vẻ đạm nhiên bình thản, “Cũng đúng, điểm nào cô ấy cũng tốt hơn em. . . Em chúc phúc cho hai người, nhưng em cũng muốn nói, nếu ngày nào đó hai người chia tay, em nhất định sẽ cướp chị về.”
Cảm xúc của Quý Phùng Tuyết có chút phức tạp, nghe được câu này không biết nên vui hay buồn, nhưng trong khoảnh khắc ấy chỉ cảm thấy buồn cười.
Tiêu Vũ Nhiên có thực sự yêu mình không? Hay chỉ muốn lấy thứ gì đó từ Hạ Lâm Hạ?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến chị cảm thấy lạnh người, chị nói sang chuyện khác: “Khi nào ăn cơm tối vậy?”
“Em quên mất, bây giờ em làm ngay, chị giúp em nhé.” Tiêu Vũ Nhiên theo thói quen kéo chị vào bếp.
“Tôi vừa gặp Phó Hiểu Toàn.” Quý Phùng Tuyết nói rõ mục đích đến của mình.
Tiêu Vũ Nhiên đang mở cửa tủ lạnh, nghe vậy dừng một chút, sau đó lấy nguyên liệu nấu ăn đặt lên bàn bếp, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Lần trước tôi đề nghị em tránh xa cô ấy, nhưng bây giờ tôi không thể không nói với em, nhất định phải tránh xa cô ấy.” Quý Phùng Tuyết nói, “Tính cô ấy rất đố kỵ, sớm muộn gì sự đố kỵ đó cũng trút lên đầu em.”
“Chị quan tâm đến em sao? Đi thật xa đến chỉ vì muốn nói chuyện này với em?” Tiêu Vũ Nhiên cười khẽ, đưa cho chị một bông cải xanh, “Được rồi, lần trước sau khi chị nói những việc cô ấy đã làm, em đã xoá số của cô ấy rồi, chị cắt giúp em cái này nhé.”
Quý Phùng Tuyết cắt rau nhuần nhuyễn, nói: “À đúng rồi, năm năm trước, bánh kem em chuẩn bị cho Hạ Lâm Hạ thế nào?”
Trực giác cho chị biết rằng, Hạ Lâm Hạ hẳn không phải là người ăn bánh kem của người ta xong vẫn nhằm vào người ta. Giống như lần trước ăn mứt quả vậy, sau khi ăn xong liền quên mọi chuyện, điển hình là ăn kẹo xong quên ngay cơn đau.
Tiêu Vũ Nhiên sửng sốt, hồi tưởng mới lúc lâu mới nói: “Chị nói chuyện đó à, cô ấy cắn một miếng, nói không ngon nên ném đi.”
“Em chắc không?” Chị hỏi lại, theo tư liệu chị đọc được, Hạ Lâm Hạ ghi rõ sở thích là đồ ngọt, chỉ vì giữ dáng nên mới không thể tuỳ tiện ăn.
“Ừm. . . cũng không chắc lắm.” Tiêu Vũ Nhiên thấy phản ứng của chị, trầm tư một lát, nói: “Cũng quá lâu rồi nên em không nhớ rõ nữa, nhưng dù sao thì cuối cùng cô ấy cũng không ăn bánh kem em đặt.”
“Vậy à.”
“Nhưng em vẫn còn nhớ mùi vị bánh kem chị làm hôm đó, ngọt nhưng không ngán chút nào.” Tiêu Vũ Nhiên hồi tưởng, “Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi em không được ăn bánh kem chị làm.”
“Già rồi, lười động tay động chân.”
“Không thể nào, chị nhất định sẽ làm.” Tiêu Vũ Nhiên cười tự tin.
Quý Phùng Tuyết nói đùa: “Vậy thì tôi sẽ chỉ làm cho bạn gái tương lai.”
Nói xong, cả hai đều sững sờ, Tiêu Vũ Nhiên nhạy bén hỏi: “Tương lai?”
Quý Phùng Tuyết sờ mũi, Tiêu Vũ Nhiên híp mắt, biết chị ấy đang giấu mình chuyện gì đó nên cũng không hỏi tới.
Sau khi chậm rãi ăn xong bữa cơm, Quý Phùng Tuyết đứng dậy chào tạm biệt, trước khi đi, chị nhớ đến ý định ban đầu khi đến đây, nói: “Tính tình Hạ Lâm Hạ không được tốt.”
“Dạ?” Tiêu Vũ Nhiên cười nói: “Thì sao ạ?”
“Nhưng cô ấy cũng không xấu, rất đáng yêu, nếu như em còn muốn kết bạn với cô ấy, có thể bày tỏ một chút, nhất định cô ấy sẽ thích em.”
Sắc mặt Tiêu Vũ Nhiên cứng đờ: “Chị chạy thật xa đến đây chỉ vì vấn đề này sao?”
Mí mắt Quý Phùng Tuyết giật giật, hồi lâu sau chị mới phản ứng lại: “Đúng thật, mấy năm nay hai người cũng không thể trở thành bạn bè, tôi cũng không miễn cưỡng hai người.”
*
Sau khi Hạ Lâm Hạ về đến nhà, tức giận không nơi trút bỏ, đi đến bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ kẹt cứng đằng xa, xoay chuyển di động, bực dọc gãi đầu.
“Em đang làm gì vậy?” Hạng Hoài Mộng vừa đi vào liền nhìn thấy mái đầu sư tử rối tung của cô ấy, xốc xếch không nỡ nhìn.
Hạ Lâm Hạ thả người xuống sô pha, lạnh nhạt hỏi: “Chị nói thử xem, em vứt một người bên vệ đường, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì?” Hạng Hoài Mộng vừa đổi giày vừa hỏi.
“Không phải bây giờ đang kẹt xe sao, có phải do tai nạn giao thông không, trùng hợp chị ấy là người gặp tai nạn!”
“Tỉnh lại đi, bớt xem ba cái phim cẩu huyết lại.” Hạng Hoài Mộng ghét bỏ ngồi xuống sô pha bên cạnh cô ấy, uống một ngụm nước, lấy ra lịch trình mới, “Dậy đi, sắp tới bận lắm đây. Ngoài việc quay quảng cáo cho nhãn hàng em làm đại sứ, còn có mấy hoạt động nữa, em có muốn nhận không?”
“Cái gì vậy?”
“Khách mời hỗ trợ.” Hạng Hoài Mộng nói, “Sắp đến vòng chung kết của《Ca sĩ quốc dân》, các thí sinh phải chọn một vị khách mời hỗ trợ biểu diễn, có một ban nhạc rock ‘n roll muốn mời em, ban tổ chức chương trình vừa liên hệ với chị.”
Hạ Lâm Hạ biết ban nhạc này, từ khi chương trình phát sóng đến nay, mức độ thảo luận về họ không thấp, muốn đưa thể loại rock ‘n roll quay trở lại với khán giả.
“Nhưng trên mạng nói tính cách của ban nhạc đó rất dị.” Hạ Lâm Hạ nói.
“Chơi rock and roll thì phải có chút cá tính chứ, thế nên họ mới nhìn trúng em.”
Hạ Lâm Hạ lườm cô ấy một cái, cô ấy lập tức nói: “Nhưng họ cũng nói, sau khi nhìn thấy em biểu diễn trên sân khấu tìm kiếm tài năng mới quyết định mời em, em rất phù hợp với tinh thần rock ‘n roll của họ.”
“Chị quyết định đi.” Hạ Lâm Hạ yếu ớt phất tay.
“Chị đề nghị em nên đi, chương trình này có độ phủ sóng cao, tính chuyên nghiệp cũng ổn. Hơn nữa, bọn họ là ban nhạc lâu năm, cũng không thiệt thòi cho em đâu. Không chừng còn giúp hình ảnh của em đến được với nhiều người hơn, em chỉ hát hỗ trợ, áp lực không lớn.” Hạng Hoài Mộng phân tích.
“Được, vậy nhận đi.” Hạ Lâm Hạ gõ nhịp, lập tức ngồi dậy, “Để cho đồ cá khô Quý Phùng Tuyết xem cho biết cái gì gọi là thanh niên bận rộn!”
“Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy?”
Hạ Lâm Hạ nói: “Chị nhìn thử con người chỉ biết vùi đầu vào yêu đương như chị ta làm sao có nhiều hoạt động và cơ hội như em chứ?”
“Cũng không đến mức như em nói.” Hạng Hoài Mộng cười nói: “Cô ấy cũng nhận được không ít kịch bản đâu, chẳng qua là cô ấy tự chọn lựa.”
Hạ Lâm Hạ khó chịu nói: “Vậy thì sao chị ấy lại không nhận, cũng không biết học ai cái thói nói như rồng leo, làm như mèo mửa.”
Hạng Hoài Mộng cẩn thận quan sát cô ấy: “Hôm nay em ăn trúng thuốc nổ à?”
“Biến!!!”
Nghe tiếng gầm rất có uy lực này, Hạng Hoài Mộng cảm nhận sâu sắc mình đã hoàn toàn chính xác khi nhận sự kiện lần này, nhất định Hạ Lâm Hạ và ban nhạc rock ‘n roll kia có thể hét tung sân khấu!
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Lâm Hạ vội vàng quay quảng cáo, tạm thời gác lại chuyện của Quý Phùng Tuyết.
Mãi cho đến khi Hạng Hoài Mộng thông báo chuẩn bị ghi hình cho tập thứ ba của của show tình yêu, cô mới nhớ ra mình phải tiếp tục diễn cùng Quý Phùng Tuyết.
Vào ngày khởi hành, xe của chương trình dừng dưới lầu, cô kéo hành lý đi xuống, nhìn thấy Quý Phùng Tuyết đang ngồi vững vàng trong xe.
“Hành lý của tôi vẫn còn ở chỗ cô.” Quý Phùng Tuyết nói.
Cô bĩu môi, lại dẫn người quay về nhà lấy hành lý, quay đầu thấy Hạ Vô Địch lại bò ra khỏi hồ kính, đành mang theo lên đường.
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, nhân viên nhìn thoáng qua cũng biết có vấn đề, tò mò hỏi: “Sao hai người không nói lời nào vậy?”
Hạ Lâm Hạ: “Không muốn nói, thế đấy.”
Nhân viên: “Sao lại không muốn nói?”
Hạ Lâm Hạ không đáp, nhắm mắt lại, đi ngủ.
[Ha ha ha ha đúng là Hạ cọp cái!]
[Không phải cãi nhau đấy chứ?]
[Nhưng thoạt nhìn cô Quý cũng không có vẻ gì bất thường mà]
Sau khi xuống xe, Hạ Lâm Hạ chợt nhận ra Quý Phùng Tuyết mang thêm một chiếc vali. Sau khi về phòng, cô nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị đi sang bên cạnh tìm Tống Uyển Dịch chơi game, nhưng vừa đi tới cửa đã bị Quý Phùng Tuyết kéo tay lại.
Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn tay chị: “Làm gì vậy?”
“Tôi mang ít đồ cho cô.” Quý Phùng Tuyết kéo cô đến chiếc vali kia, mở ra, bên trong đều là kẹo.
Trong ánh mắt Hạ Lâm Hạ chợt có thêm thần thái, nhấp nhấp môi, mặt không biến sắc nói: “Ấu trĩ.”
“Thế à.” Quý Phùng Tuyết ném nắp xuống, Hạ Lâm Hạ nhanh tay giữ lấy, lần nữa mở ra.
Ý cười thoáng qua trong mắt Quý Phùng Tuyết.
“Bác Quý à bác Quý, cũng chỉ có tôi mới chịu đựng được hành vi ấu trĩ này của bác thôi.” Hạ Lâm Hạ nói như bào chữa, trút hết kẹo lên giường, vội vã cho vào túi.
Quý Phùng Tuyết dựa vào chiếc ghế bên cạnh, nhìn động tác của cô, khoé môi bất giác nhếch lên.
Chị chưa từng thấy người nào dễ dỗ như vậy.
Còn đặc biệt đáng yêu. Vô cùng đặc biệt.