[Bé cưng Hạ Hạ ráng kiểm soát biểu cảm đi cưng! Khoé miệng giương cao sắp chạm tới ông mặt trời rồi kìa!]
[Chọc bố cười chết, ai ngờ được Hạ Lâm Hạ bị kẹo dụ mừng vui rối rít thế này đâu, nụ cười kia càng ngọt hơn cả kẹo]
[Thảo nào Quý Phùng Tuyết lại phải lòng Hạ Lâm Hạ, cô gái vừa xinh đẹp vừa dễ dỗ dành vậy ai lại không yêu!]
Tâm trạng của Hạ Lâm Hạ tốt dần lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, cô dành hẳn một túi to để đựng kẹo, cuối cùng giấu vào vali của mình, ai oán nói: “Sự cám dỗ này mạnh mẽ quá.”
Quý Phùng Tuyết kiến nghị: “Nếu không thì cô cứ để chỗ tôi, mỗi ngày tôi chỉ cho cô mấy viên?”
Hai mắt Hạ Lâm Hạ bỗng chốc sáng rực lên, nghĩ ngợi một lúc rồi bỏ cuộc, nói: “Không được, vẫn nên để chỗ tôi cho yên tâm.”
“. . .”
[Ha ha ha ha ha ha ha! Còn sợ cô Quý trộm kẹo của cô sao?]
[Ha ha ha thảm thương chưa, làm nghệ sĩ suốt ngày phải kiểm soát lượng đường hấp thụ, còn không bằng tôi có thể sung sướиɠ uống trà sữa.]
[Cô Quý quá cưng, quá chiều, cưng chiều quá luôn]
[Vừa rồi hai người đều mặt lạnh, hiện tại nhìn thấy cảnh này, tôi cảm giác cô Quý vẫn còn giấu bài]
[Đậu xanh! Tôi hiểu rồi! Ngày mai là ngày gì đấy!]
[A a a a a tôi cũng nghĩ ra rồi! Không thể nào không thể nào, chắc không ai không biết ngày mai là ngày gì đâu!]
[Quaooo biết rồi nha! Ố dè, bắt đầu thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi đó! Mong đợi ngày mai!]
Hạ Lâm Hạ vui vẻ đi đến gõ cửa phòng bên cạnh, vỗ vào chiếc túi căng phồng, nói: “Uyển Dịch, tôi có đồ ăn, cô muốn không?”
“Cái gì vậy?” Tống Uyển Dịch bước tới.
Hạ Lâm Hạ lấy ra một vốc kẹo đặt vào lòng bàn tay cô ấy: “Khỏi khách sáo.”
Nói xong lại đi đến cửa phòng Phương Thu Song: “Chị Song ơi, em có đồ ăn, chị muốn không?”
Sau khi hoàn thành chuyện tốt trở về phòng, cô liếc nhìn Quý Phùng Tuyết như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cứ đứng tại chỗ bất động. May thay, Quý Phùng Tuyết hiểu được ý cô, chủ động cho một bậc thang đi xuống: “Có thể cho tôi một viên kẹo không, tôi hơi nhạt miệng.”
“Đây là chị xin tôi nha.” Hạ Lâm Hạ sờ túi, chỉ đưa đúng một viên.
Quý Phùng Tuyết cũng không thật sự muốn ăn, chị bóc giấy gói kẹo ném vào miệng.
Hạ Lâm Hạ nghiêng đầu hỏi: “Ngon không?”
Nghe vậy, Quý Phùng Tuyết gật đầu: “Ngon.”
Chỉ là hơi ngọt, quá ngọt.
Viên kẹo này đã xoá tan sự căng thẳng trước đó giữa hai người, ngay cả những người khác cũng thở phào một hơi, không khí trong bữa cơm trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, đạo diễn thông báo ngày mai có một nhiệm vụ.
Sắp đến kỳ nghỉ hè, gần đây có một ngôi trường dành cho trẻ em bị bỏ rơi cần mọi người đến thăm hỏi.
Mọi người về phòng nghỉ ngơi sớm, Hạ Lâm Hạ và Tống Uyển Dịch lại đánh một trận game im lặng trước máy quay, cuối cùng, Tống Uyển Dịch pm cho Hạ Lâm Hạ, mong cô đi năn nỉ cao thủ kéo hai người.
Hạ Lâm Hạ liếc nhìn phòng tắm, đúng lúc Quý Phùng Tuyết tắm rửa xong bước ra, ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. Hạ Lâm Hạ thấy thế nhảy ngay xuống giường, vọt tới bên cạnh chị, cười nói: “Chị yêu à.”
Tay Quý Phùng Tuyết vô thức run lên, mặt không cảm xúc nói: “Lại có chuyện gì?”
“Kéo tụi em đi.” Hạ Lâm Hạ chắp tay trước ngực, chà xát hai tay, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, “Cầu xin chị!”
“Tôi còn đang sấy tóc.”
“Em giúp chị!” Hạ Lâm Hạ nhanh tay đoạt lấy máy sấy, sấy tóc cho chị.
Quý Phùng Tuyết mờ mịt nhìn đầu tóc rối bù, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Đừng đừng, em có thể nhẹ nhàng hơn!” Hạ Lâm Hạ bỏ đi suy nghĩ đùa giỡn, nghiêm túc giữ lấy những sợi tóc mềm mại ẩm ướt của chị.
Gió nóng thổi vào từng ngóc ngách ẩm ướt, ngón tay mềm mại dịu dàng ve vuốt trên đầu khiến Quý Phùng Tuyết cảm thấy có chút nhột nhạt, giống như bị vuốt mèo cào vào lòng, như có thứ gì đó sắp xuyên thủng vách tường.
Chị ngước mắt nhìn người trong gương, sau khi trút bỏ lớp trang điểm lộng lẫy, người kia giống như cô mèo hoang gợi cảm, biếng nhác lại ranh mãnh.
“Lấy di động đến đây.” Chị cúi đầu nói, tiện thể phân tán bớt lực chú ý của mình.
Hạ Lâm Hạ đưa điện thoại cho chị ngay lập tức, giao diện trò chơi vẫn chưa thoát ra.
[Á á á? Cô Quý muốn chơi game sao? Chẳng lẽ là cao thủ!?]
[Wow, sao Hạ Lâm Hạ có thể sấy tóc dịu dàng thế này?]
[Đừng nói nữa, bữa nhờ chồng tôi sấy tóc, kết quả là thiếu chút nữa biến tôi thành đứa trọc đầu luôn!]
[Ấm áp quá! Tuy thẳng nhưng vẫn muốn tìm bạn gái thì biết làm sao đây!]
[Gió nóng hiu hiu thổi, cơm chó phát khắp nơi]
Sau khi sấy tóc xong, Hạ Lâm Hạ kéo ghế ngồi bên cạnh xem trận chiến, một lúc thì gào thét, một lúc lại vỗ tay, đến phút cuối thịt xong con gà kia, cô kích động ôm chặt Quý Phùng Tuyết, lắc mạnh: “A a a a yêu chị! Chị thật đỉnh kao!”
Bang ——
Quý Phùng Tuyết thoát khỏi vòng tay cô, nhặt di động rơi trên đất, nói: “Bị cô làm rớt.”
“Không sao, điện thoại hãng này chất lượng tốt lắm!” Hạ Lâm Hạ không để ý nhận lấy, nhìn sản phẩm của công ty nhà mình, thầm nghĩ tiện thể quảng cáo miễn phí luôn đi!
Vì thế cô nhìn kỹ di động, giả vờ nói chuyện với Quý Phùng Tuyết: “Tôi dùng chiếc điện thoại này nhiều năm lắm rồi, pin chờ siêu lâu, có tiêu chuẩn chống nước, dung lượng bộ nhớ lớn, hệ thống không bao giờ bị lag, lại được trang bị chức năng siêu định vị, dùng nó tuyệt cú mèo luôn!”
“. . . Tôi ngủ đây.”
Hạ Lâm Hạ vẫn đang bận rộn PR nên gật đầu lấy lệ, bởi vậy cũng bỏ qua vành tai ửng hồng của đối phương.
Tắt đèn không được bao lâu, Hạ Lâm Hạ đã êm đềm chìm vào mộng đẹp.
Quý Phùng Tuyết mở mắt, lấy ra cánh tay đang đặt trên người mình, nhỏm dậy, nghiêng thân nhìn người đang ngủ say, cười khẽ, vươn tay nhéo mũi cô ấy, vài giây sau, Hạ Lâm Hạ mở miệng hô hấp.
Hơi nóng lúc nông lúc sâu phả vào lòng bàn tay chị, chị điềm nhiên buông tay, khẽ khàng rời giường đi xuống lầu.
Sáng hôm sau, Hạ Lâm Hạ bị tiếng ồn ào sôi động dưới lầu đánh thức, cô dụi mắt, rời giường tắt đồng hồ báo thức chưa đổ chuông, nhận ra mình là người duy nhất trong phòng.
Cô lim dim đi ra mở cửa, nghe thấy tiếng Quý Phùng Tuyết dưới lầu, lúc này mới quay về rửa mặt.
Sau khi xuống lầu, Tống Uyển Dịch nhìn thấy cô đầu tiên, lớn tiếng nói: “Lâm Hạ, mau tới ăn mì! Hôm nay là cô Quý làm đấy, ngon lắm!”
“Sao, bác Quý làm à?” Hạ Lâm Hạ hơi ngạc nhiên, đi tới cửa phòng bếp, dựa vào cạnh cửa không nói lời nào, lặng im nhìn bóng dáng của người trong bếp.
Quý Phùng Tuyết đứng trước cửa sổ, tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào trong, tản mát rơi trên người chị, ấm áp, bình hoà và tươi đẹp. Chị hơi cúi xuống, những lọn tóc cũng tán loạn rơi theo, trong tay cầm một đôi đũa dùng để vớt mì, ánh nắng từ phía sau chị rọi thẳng vào mặt Hạ Lâm Hạ.
“Sao hôm nay lại làm bữa sáng vậy?” Cô bước đến hỏi.
Nghe thấy âm thanh, Quý Phùng Tuyết đẩy bát mì đến trước mặt cô, mỉm cười nói: “Đến đúng lúc lắm, cô nếm thử xem mùi vị thế nào, nếu cảm thấy thiếu gia vị thì tự thêm nhé.”
Hạ Lâm Hạ nếm thử một đũa, nhìn thoáng qua chiếc tạp dề hình gấu trên người chị: “Hôm nay chị ra dáng vợ người ta lắm.”
“. . .”
Quý Phùng Tuyết dùng đũa gõ vào đầu cô.
[Ha ha ha ha ha Hạ Lâm Hạ cô lo ăn sáng đi!]
[Ngay trước mặt mà nói cô Quý là vợ người ta là bậy rồi, bọn tôi đều nói sau lưng thôi!]
[Ahhhh, mới sáng sớm đã liếc mắt đưa tình với nhau, tôi xem mà chua ngọt lẫn lộn, muốn khóc!]
[Chị em ơi, đưa”Mùa Hạ szd” lên kênh thế giới đi!]
Hạ Lâm Hạ bưng bát chuẩn bị về bàn ăn, Quý Phùng Tuyết gọi cô lại: “Khoan đã, cho thêm hai trứng gà.”
Hạ Lâm Hạ đắc ý dạt dào trở lại bàn ăn, phát hiện trong bát những người khác chỉ có một trứng, mà cô, có! Hai! Cái!
Hạnh phúc quá đi.
Quả nhiên, cảm giác hạnh phúc có được là nhờ so sánh.
Cô gắp một đũa mì, ăn hai lần còn chưa xong, vừa định oán thán sợi mì này quá dài, chợt nhận ra biểu cảm lạ lùng của những người khác, dường như họ đang âm thầm quan sát cô.
Cô đảo mắt, chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ trán: “Á! Hình như hôm nay là sinh nhật tôi!”
Quý Phùng Tuyết từ phòng bếp đi đến gần cô, nghe thấy câu này không nhịn được cúi đầu nhìn cô, đồng thời cười nói với những người khác: “Chắc cô nhóc này vẫn chưa tỉnh ngủ.”
Mấy người Tống Uyển Dịch cười to: “Không phải chứ, ngay cả cô cũng quên sao?!”
“Hai ngày trước bận rộn đủ chuyện, đâu có thời gian nhớ đến chuyện này.” Hạ Lâm Hạ nói, hơn nữa, trước kia vào sáng sớm đã có người nhà và fans chúc mừng sinh nhật cô.
Nghĩ đến đây, cô ấy lập tức nhấp vào Weibo, quả nhiên, fanclub chính thức và một số đài lớn đã gửi lời chúc đến cô, khu bình luận tràn ngập sự đáng yêu.
Cô cầm di động selfie một tấm, cảm thấy không hài lòng, giao điện thoại cho Quý Phùng Tuyết, ôm bát mì nói: “Giúp tôi. . . mà thôi, Uyển Dịch, cô chụp giúp bọn tôi một tấm nhé.”
Dù sao cũng là bát mì do chính tay người ta làm, thế này thì lại càng dễ thể hiện tình cảm.
Điện thoại được chuyển giao cho Tống Uyển Dịch, Quý Phùng Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Hạ Lâm Hạ đã nâng bát lên, tựa đầu vào vai chị ấy, cười đến không thấy mặt trời, hét lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Quý Phùng Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của cô cũng cong khoé môi, nghiêng đầu cười khẽ bên tai cô, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
[Tôi biết ngay mà! Cô Quý nhất định còn giấu bài! Tiên nữ cũng hạ phàm, tự tay nấu ăn cho bạn gái]
[Hết sức xuất sắc]
[Hôm nay là 20/6, ngày mai chính là Lập Hạ*, cục cưng yêu dấu Lâm Hạ ra đời ngay trong tiết này! Hạ Hạ, chúng tôi mãi yêu cậu!]
(*Lập Hạ là một trong 24 tiết khí trong Âm lịch.)
[Chúc Hạ Lâm Hạ sinh nhật vui vẻ!]
[Chúc Hạ Lâm Hạ sinh nhật vui vẻ!]
[Chúc Hạ Lâm Hạ sinh nhật vui vẻ!]
[Chị em còn đứng ngây ra làm gì, mau lên Weibo giành chỗ đê! Bé cưng Hạ Hạ vừa chụp ảnh đôi kìa!]
[Ai lai kịt! Hình như đây là bức ảnh công khai đầu tiên của hai người họ!]
[Hạ Lâm Hạ cười ngốc thật, vỡ tan tành hình tượng ngự tỷ ha ha ha ha]
[Hạ Hạ của chúng tôi là idol ngọt ngào nhưng mặn còn hơn muối biển nha! Đừng quên cô ấy ngầu lòi thế nào khi nghiêm túc!]
Cơm nước xong, Hạ Lâm Hạ khát nước muốn uống nước cam có ga, cô mở cửa tủ lạnh, đơ người mấy giây rồi đóng lại.
Vài giây sau, cô đột ngột kéo cửa tủ lạnh ra, trừng to hai mắt, hét lớn: “Ở đây có cái bánh kem! Là của ai! Không phải của tôi đấy chứ!”
“Bị cô phát hiện rồi!” Tống Uyển Dịch chạy đến, chỉ vào bánh kem bên trong, nói: “Đây là bánh cô Quý làm tối qua, dự định hôm nay làm xong nhiệm vụ sẽ trở về ăn.”
Hạ Lâm Hạ lập tức quay đầu nhìn về phía Quý Phùng Tuyết đang đi tới, đáng thương nói: “Tại sao lúc nào cũng phải chờ đến buổi tối, sao không thể ăn ngay bây giờ chứ?”
“Được thôi.” Quý Phùng Tuyết không ý kiến.
Hạ Lâm Hạ nhanh tay lẹ mắt lấy bánh kem ra, bắt đầu cắt bánh, động tác nhanh đến mức Quý Phùng Tuyết nhìn đến ngây ngẩn: “Cô không cầu nguyện sao?”
“Điều ước của tôi là lập tức được ăn nó, được chưa?” Hạ Lâm Hạ không thèm tin ba cái trò cầu nguyện gì đó đâu, nếu như thật sự có nguyện vọng, cô thà rằng nói thẳng với ba mẹ hoặc anh trai, đảm bảo công hiệu gấp nghìn lần so với cầu nguyện bánh kem.
Sau khi chia cho mọi người xong cô mới bắt đầu ăn bánh của mình.
Miếng thứ nhất, ngon lành ngọt ngào.
Miếng thứ hai, ngất ngây bay bay.
Miếng thứ ba, thăng thiên tại chỗ.
“A! Ngon thật đấy! Tay nghề của cô Quý tuyệt thật!” Tống Uyển Dịch giành khen trước, Hạ Lâm Hạ đến sau tự động rút ngón tay cái của mình về.
Quý Phùng Tuyết nhìn thấy họ ăn vui vẻ, cười nói: “Đã bao lâu mọi người không được ăn rồi?”
“Tôi thì lâu lắm rồi.” Hạ Lâm Hạ nói, bình thường người đại diện luôn kiểm soát chế độ ăn uống của cô, hiếm khi có được cơ hội quang minh chính đại thế này, phóng túng một chút cũng không thành vấn đề! Dù sao chút nữa cũng phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định sẽ phải vận động.
Phương Thu Song ăn một miếng, nói: “Thật sự rất ngon, vất vả cho em rồi, Tiểu Quý.”
Hạ Lâm Hạ nhìn về phía Quý Phùng Tuyết: “Sao chị không ăn?”
“Tôi không đói lắm.” Quý Phùng Tuyết đẩy đĩa của mình đến trước mặt cô.
Hạ Lâm Hạ cười hắc hắc: “Nào, để tôi đút chị.”
“Không cần.”
“Lại đây.” Hạ Lâm Hạ bưng đĩa đặt trước mặt chị, Quý Phùng Tuyết vừa mở miệng định từ chối, đột nhiên một bàn tay giữ gáy chị ấn mạnh xuống, hương vị thơm ngọt tức khắc lan tràn.
“. . .”
“Phốc ha ha ha ha!” Tống Uyển Dịch nhìn chị ngẩng đầu lên khỏi đĩa, trên mặt dính đầy bánh kem, ôm bụng cười ngã vào lòng Tiết Huy, Thang Nguyên Đức và Phương Thu Song cũng hết sức vui vẻ.
[Cô Quý mau dạy dỗ cô ấy lại đi! Đè cô ấy xuống giường!]
[Cười ẻ, tạo hình này của cô Quý là nghìn năm có một nha!]
[Cô Quý mau dạy ♂ dỗ cô ấy đê!]
“Lau, đi, cho, tôi.” Quý Phùng Tuyết gằn từng chữ, giọng nói lạnh dần, như thể muốn đóng băng mọi người giữa ngày hè.
“Lau, tôi lau cho chị.” Hạ Lâm Hạ thấy dáng vẻ này của chị, cười đến thở không ra hơi, trước khi lau còn nhịn không được lấy điện thoại ra chụp cho chị tấm ảnh kỉ niệm.
Quý Phùng Tuyết đứng dậy nắm gáy cô, mang về phòng.
[Cảnh tôi thích nhất tới rồi sao!]
[Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá bà con, máy quay nhớ theo kịp nha]
[Tốt quá, chị đây lại có thể nghe được tiếng hổn hà hổn hển của Hạ Lâm Hạ rồi, bình tĩnh.jpg]
[Cô Quý à, xin hãy đối xử với Hạ Hạ bé cưng của chúng tôi. . . tàn nhẫn một chút!!!]
Cửa toilet đóng chặt, Hạ Lâm Hạ nhìn chị bằng ánh mắt van xin: “Đừng giận, đừng giận nha, kẻ hèn này nhất định sẽ rửa sạch cho chị.”
Vừa nói cô vừa đưa tay ra, khi sắp chạm vào khuôn mặt Quý Phùng Tuyết chợt dừng lại một chút, tầm mắt chuyển đến chóp mũi chị, đầu ngón tay cọ một ít kem, cho vào miệng.
Quý Phùng Tuyết nhíu mày, đôi mắt sâu không thấy đáy, thấp giọng hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
“Không nên lãng phí.” Hạ Lâm Hạ chép chép miệng, thấy trên mặt chị vẫn còn nhiều như vậy, lập tức hối hận không thôi, “Hự, tay tôi thật hư hỏng, đồ ăn ngon như vậy mà cũng phá.”
Nói xong cô lại xoa một ít ở chóp mũi, sau khi ăn xong, cô ngửa đầu lên, cười nói: “Ngon dã man, lần sau làm cho tôi ăn nữa được không?”
Hàng mi Quý Phùng Tuyết khẽ run rẩy, chị xoay người mở vòi nước, nhanh chóng rửa mặt, bên cạnh xuất hiện một cánh tay đưa đến chiếc khăn lông, chị nhận lấy lau mặt.
Sau một hồi im lặng, chị nghiêng đầu nhìn Hạ Lâm Hạ, hít sâu.
Lúc này, Hạ Lâm Hạ lại đưa tay vén mái tóc ướt đẫm trên trán chị.
“Ướt hết rồi, có muốn sấy không? Để xin lỗi, tôi sẽ sấy cho chị?”
Quý Phùng Tuyết nắm lấy tay cô giữa không trung, hai người duy trì tư thế bất động, đứng đối diện nhau, Quý Phùng Tuyết nhìn vào đôi mắt đào hoa trong veo đang chứa đầy sự khó hiểu của cô, buông tay ra trước, đẩy cô ra ngoài: “Để tôi tự làm, đừng ở đây khiến tôi chướng mắt.”
Hạ Lâm Hạ quay đầu lại nhìn cánh cửa bị khoá, trừng to hai mắt: “Chị nói ai chướng mắt! Chị ra đây cho tôi! Nói cho rõ ràng! Hừ, đêm nay chị đừng hòng lên giường ngủ!”