Hôm sau, khi tiếng chuông thể dục theo đài của Hạ Lâm Hạ vang lên, cô còn định lôi kéo Quý Phùng Tuyết cùng nhảy thể dục thể thao.
Quý Phùng Tuyết tàn nhẫn từ chối, ngáp dài đi vào toilet rửa mặt đánh răng, không đóng cửa, ngoái đầu xem biểu diễn, mỉm cười. Hiếm khi chị có được một đêm ngủ sớm như tối qua, có lẽ do cõng người mệt, lại không muốn chiều theo đòi hỏi của Hạ Lâm Hạ, nên nhanh chóng ngủ thϊếp đi sau khi che chắn bốn phía.
Sao phải tìm cho bản thân nhiều lý do như vậy, ấy là vì chị không muốn thừa nhận rằng chất lượng giấc ngủ của mình được cải thiện rất nhiều trong những đêm ngủ chung cùng Hạ Lâm Hạ. Mọi việc chỉ là sự trùng hợp, thế thôi.
[Chào buổi sáng mọi người! Một ngày hạnh phúc bắt đầu từ bài thể dục buổi sáng của Hạ Lâm Hạ!]
[Tôi xem mà cũng muốn dậy sớm tập thể dục, hạnh phúc quá]
[Một người nhảy, một người cười, cặp đôi thần tiên thật tuyệt vời]
[Ánh mắt Quý Phùng Tuyết chưa từng rời khỏi cô ấy luôn! Có lẽ đây chính là tình yêu của Ảnh hậu chăng]
[Học hỏi Ảnh hậu đại nhân tán gái thôi]
[Người ta thì tán được Hạ Lâm Hạ, còn kẻ hèn này nhiều lắm chỉ tán được Như Hoa*, đau thương hút thuốc.jpg]
(*Như Hoa cô nương là một nhân vật vô cùng lầy lội trong phim “Vua ăn mày” của Châu Tinh Trì.)
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người mở cửa phòng.
Từ rất xa Hạ Lâm Hạ đã ngửi thấy hương thơm vấn vít, cô chạy vọt xuống phòng bếp, Phương Thu Song đang bận rộn nấu mì, liên tục dặn dò: “Chạy chậm thôi, cẩn thận đấy.”
“Dạ, cảm ơn chị Song.” Hạ Lâm Hạ bước chậm lại, vỗ đùi, “Nhưng chị yên tâm đi, chân em lành rồi!”
Phương Thu Song vẫn không thể yên tâm.
Hạ Lâm Hạ nghĩ sao nói vậy: “Chị Song à, hình như mắt chị có vẻ là lạ?”
Phương Thu Song nhìn thoáng qua phòng khách, kéo tay cô thầm thì: “Buổi tối mấy đứa gây tiếng động lớn quá.”
“Dạ?” Hạ Lâm Hạ gãi gãi đầu, lập tức phản ứng, “Em xin lỗi, chắc là đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh chị?”
“Không sao không sao.” Phương Thu Song thấy đủ liền dừng, “Nào, đem bát mì này lên đi.”
“Dạ sếp!”
Phương Thu Song đang nhìn bộ dáng hoạt bát như không có gì xảy ra của cô ấy thì Quý Phùng Tuyết bước vào.
“Chị Song vất vả rồi, lần sau để tôi làm bữa sáng nhé.”
“Không sao, già rồi nên ngủ ít, trời chưa sáng đã tỉnh, vẫn là thanh niên mấy em thể lực tốt.”
Quý Phùng Tuyết cười cười: “Đâu có, khí lực của tôi cũng không được như trước.” Hoá ra thức đêm không thể tu luyện trường sinh bất lão.
Nghe vậy, Phương Thu Song tròn xoe mắt, thầm nhủ phải bồi bổ cho Tiểu Quý thật tốt.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Lâm Hạ thì thào với Quý Phùng Tuyết: “Tôi cứ cảm thấy chị Song sai sai chỗ nào ấy?”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người vừa nói vừa đi về phòng, Phương Thu Song nhìn cửa phòng đóng chặt, lập tức tăng thêm hiểu lầm sâu sắc về thể lực của thanh niên.
Một ngày sau, quá trình ghi hình của chương trình kết thúc, mọi người lại lần nữa chào tạm biệt nhau, Hạ Lâm Hạ cùng Tống Uyển Dịch và Phương Thu Song thêm WeChat của nhau, sau khi hẹn có thời gian sẽ cùng chơi đấu địa chủ mới thoả mãn ngồi vào xe.
Quay đầu lại, thấy Quý Phùng Tuyết vẫn đang đứng nói chuyện cùng Tiết Huy, vội thúc giục: “Đi thôi, có gì mà nói mãi không xong, không phải tuần sau lại gặp nhau à.”
Tiết Huy cười nói: “Lâm Hạ ghen rồi, vậy hẹn gặp lại cô sau.”
Quý Phùng Tuyết cũng cười: “Được, hẹn gặp lại.”
Lên xe vừa ngồi xuống, Hạ Lâm Hạ liền truy vấn: “Hai người nói chuyện gì vậy?”
“Trước đó có nhắc đến buổi đấu giá, cậu ta muốn mua phỉ thuý.”
“Sao lần nào cũng có phỉ thuý vậy, chẳng lẽ phỉ thuý bán sỉ à?” Hạ Lâm Hạ nói, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra trong giọng của mình mang theo vị chua.
“Đợt này không có, nhưng tôi không nói với cậu ta.” Quý Phùng Tuyết khẽ cười, Hạ Lâm Hạ nhanh chóng bắt được một tia trêu chọc trong mắt chị.
Hạ Lâm Hạ vô cùng khó hiểu: “Sao chị lại muốn lừa anh ta, kế hoạch thất bại không phải thảm lắm sao?”
“Họ yêu nhau đã lâu như vậy, nên có một vài niềm vui bất ngờ.” Quý Phùng Tuyết liếc nhìn về hướng Tống Uyển Dịch và Tiết Huy ngoài cửa sổ, “Quan trọng nhất chính là tấm lòng của cậu ta, điều đó còn hơn cả kim cương, phỉ thuý, tôi tin Uyển Dịch sẽ cảm nhận được.”
Hạ Lâm Hạ ra vẻ suy tư.
Ê-kip chương trình cho rằng hai người ở chung nên lái thẳng đến địa chỉ của Hạ Lâm Hạ, cả hai đều không tiện giải thích, đành phải xuống xe trước. Quý Phùng Tuyết kéo vali, gọi điện thoại cho Trần Niệm, vừa quay đầu chợt nhận ra Hạ Lâm Hạ vẫn đứng tại chỗ dáo dác nhìn xung quanh.
“Sao không lên nhà?”
Hạ Lâm Hạ đưa tay lên trán che nắng, nói: “Trời nóng quá, hay là lên nhà tôi ngồi uống ly nước đi.”
Quý Phùng Tuyết nhìn đồng hồ, đúng là đang vào giữa trưa nắng gắt nhất, phải một lúc nữa Trần Niệm mới đến nên chị cũng không khách sáo: “Cũng được.”
Hai người đi vào tiểu khu, những người đi ngang qua nhìn thấy họ đều lộ vẻ mặt hiểu thấu, ngôi sao lớn của tiểu khu đang nói chuyện cùng bạn gái, người bạn gái này còn là nữ diễn viên họ rất yêu thích. Hiện cặp đôi này lại đang sống chung với nhau, cũng không biết sau này lượng paparazzi canh cửa có tăng thêm hay không.
Đương nhiên Quý Phùng Tuyết nhận ra ánh mắt của những người lạ, chị cúi đầu, không nhìn ai khác.
Có vẻ như, mọi người đều ủng hộ “tình yêu” giữa chị và Hạ Lâm Hạ, vậy một năm sau sẽ thế nào?
Người nhà Hạ Lâm Hạ, người hâm mộ, hay thậm chí là người trong tiểu khu sẽ đối xử với Hạ Lâm Hạ thế nào? Họ có nghĩ cô ấy bị bỏ rơi, đáng thương và nực cười hay không?
“Đến nhà rồi!” Hạ Lâm Hạ mở cửa, “Vào đi.”
“Ừm.” Quý Phùng Tuyết không miên man suy nghĩ nữa, để đồ xuống, vô cùng tự nhiên mở tủ lạnh lấy ra hai chai nước.
“Ha, đúng là xem như nhà mình luôn.” Hạ Lâm Hạ nhận lấy một chai nước.
“Sợ cô không có ý thức tự giác, trước khi chết khát thì vẫn nên tự lực cánh sinh thì hơn.” Quý Phùng Tuyết cười nói.
Đây không phải là lần đầu tiên chị đến nhà Hạ Lâm Hạ, nhưng trước đó chỉ là chăm sóc thương bệnh binh nên hoàn toàn không có tâm tư tham quan. Đương nhiên, bây giờ nhìn đâu cũng là một mớ hỗn độn, cũng chẳng có tâm tư tham quan.
Lúc này, Hạ Lâm Hạ nhận được cuộc gọi từ Hạng Hoài Mộng: “Chuyện gì vậy?”
“Về đến nhà chưa? Chị định thông báo với em lịch trình tiếp theo.” Hạng Hoài Mộng dừng một chút, “Chị đến nhà em, hay em đến chỗ chị?”
“Em không muốn nhúc nhích.”
“OK. Phó Hiểu Toàn vừa đến tìm Giang tổng cầu xin, để chị xem tình hình thế nào rồi tới sau.”
“Cái gì?” Hạ Lâm Hạ ngồi không yên, tính tình sau hai ngày tu luyện của cô đã được cải thiện rất nhiều, suýt chút nữa quên mất còn có người này tồn tại, “Em đến công ty gặp cô ta.”
Quý Phùng Tuyết nghe thấy cô muốn đến công ty, hỏi: “Đến làm gì?”
“Đương nhiên là muốn hỏi rõ ràng.” Hạ Lâm Hạ cúp điện thoại, xách túi đi ngay, khi đến cửa mới quay đầu lại hỏi, “Chị ở lại đây chờ Trần Niệm đi, tôi đi sẽ về ngay.”
“Thôi, để tôi đi cùng cô.” Quý Phùng Tuyết bất đắc dĩ nói, đúng lúc chị cũng muốn biết Phó Hiểu Toàn mưu tính chuyện gì.
Dù ấn tượng của chị đối với Phó Hiểu Toàn rất nhạt nhoà, nhưng trong trí nhớ cô ta vẫn luôn thích dính lấy Tiêu Vũ Nhiên. Tiêu Vũ Nhiên cũng từng than thở với chị vài câu về loại gánh nặng ngọt ngào này, rõ ràng là bạn bè nhưng vẫn luôn có cảm giác như Phó Hiểu Toàn cọ nhiệt độ.
Không biết chuyện lần này có ảnh hưởng đến Tiêu Vũ Nhiên không?
Nghĩ đến đây, chị lại cười tự giễu, tuy rằng đã định buông tay, thế nhưng vẫn luôn vô thức nghĩ cho đối phương. Nhưng chẳng qua đây cũng là một phần trong tính cách của chị, đối xử với bạn bè chị luôn toàn tâm toàn ý, dù là vì Tiêu Vũ Nhiên hay Hạ Lâm Hạ, chị cũng muốn biết rõ ràng.
“Aish, căng đây.” Hạ Lâm Hạ đứng ở gara của mình, đột nhiên nhíu mày.
“Sao vậy?” Quý Phùng Tuyết nhìn vẻ mặt khổ sở của cô ấy, hiếu kỳ nói.
“Chị nói hôm nay tôi nên lái Mỹ Mỹ, A Hắc, Hoa Hồng hay Hằng Nga đây?” Hạ Lâm Hạ chỉ bốn chiếc siêu xe theo thứ tự.
Quý Phùng Tuyết: “?”
Sau khi đấu tranh hồi lâu, cuối cùng Hạ Lâm Hạ chỉ vào chiếc Maserati với những đường cong đen tuyền bóng bẩy, quyết định dứt khoát: “Chọn A Hắc cậu đi, rất phù hợp với tâm trạng báo thù của tôi hôm nay.”
Quý Phùng Tuyết: “. . .”
“Lên xe.” Hạ Lâm Hạ ấn chìa khóa, cửa xe tự động mở ra, cô nhướng mày, “Chị mới là người thứ hai ngồi lên người A Hắc đấy.”
Quý Phùng Tuyết đen mặt ngồi lên người “A Hắc”, không cảm xúc hỏi: “Người thứ hai?”
“Đúng vậy, người đầu tiên là anh tôi.” Hạ Lâm Hạ lên xe cởi giày cao gót ra, thay bằng đôi giày bệt để sẵn, “Bình thường tôi cũng lười lái nó, không phù hợp với khí chất xuống phố của mỹ nhân như tôi.”
Quý Phùng Tuyết quay đầu nhìn mấy chiếc xe màu sắc sặc sỡ bên cạnh, ngạc nhiên nói: “Cô đều đổi tên cho chúng?”
“Đúng vậy.” Hạ Lâm Hạ dẫm một chân xuống, xe phóng nhanh ra đường, bắt đầu huýt sáo, cuối cùng biến thành một khúc nhạc.
“Hay đấy, là bài gì vậy?” Quý Phùng Tuyết hỏi.
“Hay à?” Hạ Lâm Hạ vui sướиɠ hỏi, “Tôi tự sáng tác đấy, muốn thử khả năng sáng tác của mình, thế là ngâm nga một lúc ra bài này.”
“Cô còn biết viết nhạc sao?”
“Tất nhiên rồi.” Hạ Lâm Hạ cười khe khẽ, “Không ngờ chứ gì.”
Xe đỗ dưới lầu công ty, cô lần nữa mang giày cao gót, khi đeo kính râm thì ánh mắt chợt sững lại, cách đó không xa có một paparazzi đang nằm vùng.
“Sặc, lại phải thể hiện nữa rồi.” Nói xong cô mở cửa xe, đi qua phía Quý Phùng Tuyết, vươn tay mở cửa, động tác vô cùng lưu loát.
Quý Phùng Tuyết âm thầm trợn mắt, nắm tay cô xuống xe, sau đó hai người ân ân ái ái trước ống kính của paparazzi kia, tay trong tay bước vào công ty.
Vào thang máy, cả hai thản nhiên buông tay nhau, Hạ Lâm Hạ cảm thấy lạ kỳ: “Chị nói xem, trước kia ngày nào tôi cũng nắm tay bạn học nhưng chẳng cảm thấy gì, sao cứ hễ nắm tay chị là thấy kì kì quái quái thế nào ấy.”
“Vì tôi thích phụ nữ.” Quý Phùng Tuyết trả lời ngắn gọn.
Hạ Lâm Hạ cẩn thận suy ngẫm, đúng thật là vì lý do này, cô cảnh cáo: “Vậy chị đừng thích tôi, coi chừng bị tôi đá.”
Quý Phùng Tuyết vui vẻ: “Yên tâm đi, cô cũng không phải mẫu người tôi thích.”
Sao câu này nghe vào tai lại khó chịu thế nhỉ?
Hạ Lâm Hạ trừng mắt lườm chị, đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô ra ngoài trước, đi thẳng đến phòng làm việc của Giang Nguyên, hai người đang nói chuyện bên trong đột ngột dừng lại, đồng thời nhìn về phía cô.
Phó Hiểu Toàn cúi đầu lau nước mắt, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Phùng Tuyết ở phía sau Hạ Lâm Hạ đang đóng cửa, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Các cô đến làm gì?” Giang Nguyên lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là tới tính sổ.” Hạ Lâm Hạ vứt bừa chiếc túi trong tay xuống, đi thẳng đến trước mặt Phó Hiểu Toàn, hung hăng vung ra một cái tát, âm thanh lanh lảnh lập tức vang lên trong phòng làm việc trống trải.
“Cái tát này có thoải mái không?” Cô lạnh giọng hỏi.
Phó Hiểu Toàn bất ngờ bị ăn một cái tát, theo bản năng ôm lấy bên má nóng bỏng, tủi thân nhìn về phía Giang Nguyên, rốt cuộc không kìm được nước mắt lăn dài.
“Đừng khóc lóc với tôi, tôi ghét nhất cái loại khóc sướt mướt thế này, trước kia khóc trong chương trình thì không nói, nhưng lúc này không ai trả tiền cho những giọt nước mắt của cô đâu.” Nói xong, cô lại nắm cằm Phó Hiểu Toàn, không thương tiếc tát vào phần má bên kia, nhìn hai bên sưng đỏ đối xứng mới hài lòng buông tay ra, “Chỉ là một cái tát mà thôi, cũng chẳng rớt miếng da miếng thịt nào, cô giả vờ đáng thương vô tội gì chứ, lúc cô chơi tôi không nghĩ đến tình cảnh bây giờ sao?”
Phó Hiểu Toàn vừa khóc vừa trừng mắt với cô ấy: “Hạ Lâm Hạ, cô đừng khinh người quá đáng!”
“Khinh người quá đáng? Cô lấy mặt mũi đâu ra mà nói với tôi câu này vậy?” Hạ Lâm Hạ trợn tròn mắt, “Tôi nói cho cô biết, đánh cô là nhẹ nhàng lắm rồi đấy. Nếu thật sự lần trước tôi có chuyện gì thì cô chờ đến cục cảnh sát mà khóc đi.”
Cô vừa nói vừa đi đến phía đối diện ngồi xuống, khoanh tay, lạnh lùng nói: “Không phải cô luôn nghi ngờ gia thế của tôi không đơn giản sao? Tôi nói thật cho cô biết, không ai có thể đá tôi ra khỏi giới giải trí, trừ khi tôi không thích nữa. Trước kia tôi không để ý đến những trò mèo của cô là bởi vì cô không đáng cho tôi liếc mắt, nhưng lần này, suýt chút nữa đã uy hϊếp đến an toàn cá nhân của tôi, tôi không thể không xử lý cô.”
Phó Hiểu Toàn ôm khuôn mặt nóng rát, khóc nức nở nhìn về phía Giang Nguyên: “Giang tổng, chị xem cô ta. . .”
“Được rồi.” Giang Nguyên lên tiếng ngăn lại.
Phó Hiểu Toàn vừa dâng lên chút đắc ý liền nghe Giang Nguyên nói: “Lâm Hạ, đừng đánh nữa, không sợ sưng tay sao? Lỡ như lại bị thương, chị lại phải đi theo xin lỗi anh trai em nữa.”
Lúc này sắc mặt Hạ Lâm Hạ mới tốt lên, lòng nhủ thầm ai mà không biết giả vờ đáng thương bán thảm chứ, lập tức nắm tay Giang Nguyên, khóc ra nước mắt cá sấu, nói: “Giang tổng, chị nhất định phải làm chủ cho em nha, hụ hụ hụ hụ, em thật tội nghiệp quá đi hức hức hức.”
Giang Nguyên trợn trắng mắt, vô tình rút tay mình về, nói: “Đúng lúc mọi người đều ở đây, cũng nên nói rõ ràng mọi chuyện. Phó Hiểu Toàn, rốt cuộc là vì sao mà cô phải nhắm vào Hạ Lâm Hạ?”
Phó Hiểu Toàn thấy Giang Nguyên thiên vị Hạ Lâm Hạ, lại nhìn Quý Phùng Tuyết đang đứng thờ ơ một bên, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cười lạnh nói: “Hạ Lâm Hạ, cô nhanh chóng tìm đến bạn gái mới như vậy, có nghĩ đến cảm nhận của Khâu Tinh Châu hông?”
Những người còn lại đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đều biết Khâu Tinh Châu là lưu lượng hàng đầu hiện tại, với hơn 80 triệu người hâm mộ trên Weibo, là mẫu đàn ông mà mỗi lời nói, hành động tuỳ tiện đều có thể tìm thấy trên hot search. Nhưng hầu như rất ít người biết, bạn trai cũ của Hạ Lâm Hạ là Khâu Tinh Châu.
Giang Nguyên lạnh giọng nói: “Lâm Hạ, chuyện gì vậy?”
“Thì. . .” Hạ Lâm Hạ vô thức liếc nhìn Quý Phùng Tuyết, ngoại trừ một ánh mắt ngạc nhiên thì đối phương đã khôi phục sự bình tĩnh rất nhanh, như thể đang nghe một chuyện không liên quan.
Cũng đúng, dù sao thì mình và chị ấy cũng không phải yêu đương thật sự, ngay cả hình mẫu yêu thích còn kém xa!
“Khâu Tinh Châu là bạn trai cũ của em, nhưng bọn em đã chia tay. Giang tổng, chuyện này em sẽ giải thích với chị sau.” Hạ Lâm Hạ nói xong, lại nhìn về phía Phó Hiểu Toàn, “Làm sao cô biết được?”
Phó Hiểu Toàn giống như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, không giả vờ đáng thương nữa, cười nhạo: “Hạ Lâm Hạ, tôi thật sự căm hận dáng vẻ lúc nào cũng ung dung thoải mái của cô! Tôi thích anh ấy lâu như vậy, rất rất lâu, thế mà anh ấy lại tỏ tình với cô. Tôi đã nói với anh ấy bao nhiều lần rằng hai người không hợp nhau, nhưng anh ấy lại không thèm nghe.”
“Kết quả thì sao?!” Phó Hiểu Toàn dừng một chút, nước mắt tràn ra như suối, giọng điệu trở nên gay gắt, “CMN cô chơi mấy ngày rồi vứt bỏ anh ấy, còn đi tìm phụ nữ, cô có còn là người không!”
Hạ Lâm Hạ ngoáy lỗ tai, cau mày suy nghĩ sâu xa, xác nhận với cô ấy: “Mẹ kiếp, cô là vì chuyện này, vì tên cờ hó đó?”
“Không chỉ có vậy, cô có biết tôi rất ghét cô không? Tôi ghét cái vẻ hiếu thắng ăn trên ngồi trốc của cô, tôi ghét cái cách cô có thể đạt được thứ mọi người mơ ước mà chẳng cần cố gắng, tôi ghét nhất chính là cô!” Phó Hiểu Toàn đau đớn ôm đầu, không ngừng khóc nức nở.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của cô ấy.
Hạ Lâm Hạ im lặng hồi lâu, cảm thấy vô cùng nhàm chán, cầm lấy túi xách chuẩn bị về nhà, bỗng nghe Quý Phùng Tuyết vẫn luôn im lặng chợt mở miệng: “Sao cô biết cô ấy không cố gắng? Những việc như chăm chỉ, cố gắng, cần phải cho người ngoài xem sao?”
Hạ Lâm Hạ ngẩn ra, nhìn chị với vẻ không thể tin được, trong mắt có một tia sáng mơ hồ.
Quý Phùng Tuyết đặt ngón tay lên bàn, gõ hai lần, hỏi tiếp: “Phó Hiểu Toàn, chuyện hôm ấy là chủ ý của một mình cô sao?”