Tống Uyển Dịch xem phim xem đến mê mẩn, còn không quên vỗ tay cổ vũ: "Hạ Hạ giỏi lắm!"
[A a a a a editor lại có tư liệu sống!]
[Mù mắt tôi rồi, nổ tung tại chỗ ~]
[Sao cô Quý có vẻ bất ngờ thế nhỉ? Chẳng lẽ bình thường Hạ Lâm Hạ rất ít khi chủ động hôn cô ấy sao?]
[Ha ha ha ha ha ha vẻ mặt hưởng thụ của Hạ Lâm Hạ là thế nào đây?]
[Khóc thét, bách hợp thơm thế, mù mất thôi]
[Ngọt quá ngọt, quá quá ngọt]
[Không đủ, muốn xem hôn môi! Có thể đi sâu hơn một chút không?]
"Tiểu Quý, em muốn chơi không?" Phương Thu Song cảm thấy cảnh vừa rồi không phải chuyện gì to tát, chỉ thấy Quý Phùng Tuyết vẫn giữ bài nên mới có câu hỏi này.
Quý Phùng Tuyết lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bài, giật giật ngón tay, nói: "Vâng, chúng tôi đổi người."
"Tại sao chứ?" Hạ Lâm Hạ nói: "Tôi còn muốn chơi mà."
"Kỹ thuật cùi bắp, cô muốn thua tiếp sao?"
"Vậy chị đảm bảo có thể thắng được à?"
Quý Phùng Tuyết nhướng mày: "Ít nhất cũng không thua thảm hại hơn cô."
Hạ Lâm Hạ cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng quyết định thoái vị nhường ngôi, sợ rằng nếu lại thua, mức phạt sẽ càng quá đáng.
Cô nhích đến bên cạnh, nhìn Quý Phùng Tuyết lưu loát xếp bài, tầm mắt không nhịn được liếc qua gò má chị.
Thật ra khuôn mặt của Quý Phùng Tuyết rất đặc biệt, mũi cao thẳng, lông mày thanh mảnh, thoạt nhìn thì không có vẻ gì là lộng lẫy vô song, nhưng càng nhìn càng thu hút, đặc biệt là sườn mặt, đó là điểm hấp dẫn nhất đối với khán giả.
Bộ phim giúp Quý Phùng Tuyết giành được giải thưởng năm đó là một bộ phim nghệ thuật, vầng sáng rọi vào một bên má chị đã trở thành một trong những hình ảnh đẹp kinh điển nhất trên màn ảnh.
Hạ Lâm Hạ đang nhìn đến ngẩn ngơ, đột nhiên bắt gặp ánh mắt chị, cô hoảng hốt quay đi, nhưng rồi nghĩ lại mình cần gì phải hoảng, thế là không biết xấu hổ trừng mắt nhìn lại chị.
Quý Phùng Tuyết cười nhạt hai tiếng, sắp xếp bài trên tay.
Hạ Lâm Hạ liền thò đầu lại, một đống bài xấu, cô không khỏi chán ghét: "Nếu chị thua thì tôi không thèm hôn chị đâu, loser không xứng được tôi hôn."
"Nếu tôi thắng thì sao?" Quý Phùng Tuyết hờ hững hỏi, "Có khen thưởng không?"
Tống Uyển Dịch xen vào: "Hôn cô Quý một cái khen thưởng đi."
"Tôi thấy được đấy." Quý Phùng Tuyết nói.
Hạ Lâm Hạ trợn to mắt chó: Chị thối lắm.
Vài phút sau, Tống Uyển Dịch hét thảm thiết một tiếng, ném bài trong tay xuống: "A a a a tại sao tôi lại thua!"
Quý Phùng Tuyết buồn cười nhìn cô ấy: "Vì tôi có đồng minh."
Hạ Lâm Hạ nghẹn họng nhìn trân trối, cầm mớ bài như rác thế này mà có thể đánh thắng được, đúng là thần tượng đời cô!
"Chuẩn bị nhận phạt đi." Quý Phùng Tuyết nói xong, quay đầu nghiêm túc nhìn Hạ Lâm Hạ, "Cô muốn phạt họ thế nào?"
Hạ Lâm Hạ lập tức có kɧoáı ©ảʍ báo thù, trực tiếp ra đòn: "Hôn môi!!!"
Tống Uyển Dịch và Tiết Huy yêu nhau đã nhiều năm, hôn môi cũng đơn giản như uống nước, quay đầu lại lập tức hôn lên.
Hạ Lâm Hạ cũng lập tức mất đi hứng thú = . =
Hơn nữa còn cảm thấy màn hôn vừa rồi của mình rất thiếu nhi.
Nghĩ vậy, cô vô thức liếc nhìn Quý Phùng Tuyết, phát hiện đối phương đang nhìn cô, liền hỏi: "Nhìn gì vậy?"
"Có phải cô đang cảm thấy chúng ta thua xa họ không?" Trong mắt Quý Phùng Tuyết ẩn chứa ý cười.
Hạ Lâm Hạ: ". . ." Giao máy nghe trộm tiếng lòng của chị ra đây ngay!
Thế trận sau đó gần như chỉ có một chiều, Quý Phùng Tuyết hiếm khi thua, Tống Uyển Dịch thua nhiều nhất chịu trách nhiệm làm cơm tối.
Sau khi ăn xong, Hạ Lâm Hạ lại làm ra vẻ nói muốn đi dạo, lần này Quý Phùng Tuyết uyển chuyển từ chối ý tốt của Phương Thu Song và Tống Uyển Dịch, tự mình đưa cô lên đường.
Gió đêm phơ phất, dù đang mùa hè thì không khí trên núi vẫn có chút lạnh.
Hạ Lâm Hạ rũ tóc bị gió thổi tung, nói: "Chúng ta cứ đi chừng một giờ là được."
Gọi là đi dạo, nhưng thật ra là muốn giữ người.
Hạ Lâm Hạ ngồi trên xe lăn, hưởng thụ niềm vui thú của lần đi dạo này, ngọt ngào nói: "Chị nói chị thấu hiểu chu đáo thế này, nếu về sau chúng ta chia. . . khụ khụ! Không rời xa được đối phương thì biết làm sao đây?"
Quý Phùng Tuyết mỉm cười trêu ghẹo: "Vậy thì đừng rời xa nhau."
Hạ Lâm Hạ vò đầu, đây không phải là đề tài cô muốn thảo luận, đều do cái máy quay đáng ghét kia, cô không khỏi trừng mắt với máy quay.
Cameraman: "???"
[Ha ha ha ha, đây là ghét cameraman vì làm bóng đèn sao]
[Anh quay phim đáng thương, ngày nào cũng bị thồn cẩu lương, giờ còn bị ghét nữa]
[Ê-kip chương trình còn nhận người không? Cho tôi xin một chân quay phim!]
Hai người lặng lẽ đi trên đường, bánh xe phát ra tiếng cót két.
Hạ Lâm Hạ trầm mặc một hồi, suy nghĩ mông lung, không tránh khỏi nghĩ đến một năm sau. . . có lẽ không còn cơ hội quang minh chính đại bắt nạt Quý Phùng Tuyết nữa.
Cho nên bây giờ phải bắt nạt cho đủ!
"Tôi muốn chị cõng tôi về." Trên đường về, cô đột nhiên đưa ra yêu cầu này.
Quý Phùng Tuyết dừng xe lăn, thở dài: "Cô chắc chứ?"
"Chắc như bắp."
Quý Phùng Tuyết đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, Hạ Lâm Hạ cười bò leo lên: "Khởi giá."
Hai tay Quý Phùng Tuyết câu lấy chân cô, đứng thẳng người bắt đầu bước đi, chưa được mấy bước Hạ Lâm Hạ đã bắt đầu khua chân, dường như tâm trạng cô ấy đang rất tốt.
"Bác Quý này, trước kia bác từng cõng ai chưa?" Hạ Lâm Hạ đắc ý hỏi.
"Chưa."
"Thật hay giả vậy?" Hai tay Hạ Lâm Hạ treo trên đầu vai chị, hơi chúi đầu về trước, đúng lúc đôi môi mềm mại đặt cạnh tai chị, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Vũ Nhiên cũng không luôn sao?"
Quý Phùng Tuyết dừng một chút: "Không có."
Đột nhiên Hạ Lâm Hạ cảm thấy vui vẻ, cũng không biết vui vẻ chuyện gì, có lẽ là cảm thấy mình đã ăn may mà thắng Tiêu Vũ Nhiên một lần.
Sau đó liền nghe Quý Phùng Tuyết nói: "Không có ai đề ra yêu cầu như cô."
Hạ Lâm Hạ bĩu môi, ý rằng Tiêu Vũ Nhiên là người hiểu chuyện, sẽ không có những yêu cầu vô lý thế này.
"Cắt." Cô bĩu môi, gục đầu lên cổ chị, ngáp dài.
Quý Phùng Tuyết ngừng lại, đợi một lúc rồi nghiêng đầu hỏi: "Mệt sao?"
"Một chút, ở đây tín hiệu không tốt, di động không lên được mạng, chẳng có gì chơi."
Con người thật thà.
Quý Phùng Tuyết cười cười, tiếp tục đi về phía trước, trọng lượng trên người ngày càng nặng, đôi chân kia cũng không còn đung đưa nữa.
Chị không khỏi tăng tốc độ, đột nhiên, đầu người phía sau khẽ chuyển động, hỏi nhỏ bên tai chị: "Bác Quý, có phải bác đã sớm nhận ra chân tôi gần khỏi rồi không?"
Quý Phùng Tuyết hàm hồ "ừm" một tiếng.
"Sặc, sao lúc nào bác cũng thông minh như vậy?" Hạ Lâm Hạ thản nhiên câu lấy một lọn tóc của chị, cuộn vào giữa những ngón tay, dịch cằm đến nơi da thịt mềm ấm như ngọc, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, là hương thơm trong trẻo pha lẫn với mùi muối biển.
"Vì kỹ thuật của cô quá kém." Ảnh hậu Quý tàn nhẫn nhận xét.
Hạ Lâm Hạ thầm nói tôi cũng không học chuyên ngành diễn xuất, trước mặt chị không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
Cô chạm tay vào cổ Quý Phùng Tuyết, lau đi vài giọt mồ hôi ẩm ướt, hỏi: "Nếu như chị đã biết sao còn muốn cõng tôi?"
Sau một lúc lâu, Quý Phùng Tuyết mới thấp giọng nói: "Tôi không biết."
"Chuyện này cũng có thể không biết?"
Quý Phùng Tuyết suy tư một lúc rồi cười nói: "Chắc có lẽ muốn nhìn xem rốt cuộc là cô định chơi trò gì?"
"Hoá ra là xem tôi như món đồ chơi à." Hạ Lâm Hạ đưa tay vò rối tóc chị.
"Không phải." Quý Phùng Tuyết phủ nhận trước khi nói: "Cô chơi vui hơn nhiều so với đồ chơi."
Hạ Lâm Hạ tức giận, cọ hai chân vào bụng chị: "Hôm nay tôi phải chết sống với chị!"
Quý Phùng Tuyết cảm thấy buồn cười, lát sau cũng cười thành tiếng.
"Bác Quý à, thật ra tôi thấy. . ." Hạ Lâm Hạ chơi mệt, ấp úng hồi lâu, cuối cùng vụt nói nhanh bên tai chị: "Con người bác cũng được lắm."
"Cảm ơn, tôi vừa nhận được thẻ người tốt sao?" Quý Phùng Tuyết cười hỏi.
Hạ Lâm Hạ bị chị chọc cười, thỉnh thoảng Quý Phùng Tuyết sẽ nói vài câu dí dỏm, tuy không đến mức cười đau bụng, nhưng sự tương phản đáng yêu này vẫn khiến người ta vui vẻ.
"Bác còn thiếu thẻ người tốt sao?" Cô chế nhạo.
"Cũng đúng nhỉ, dường như tôi có hơi nhiều." Quý Phùng Tuyết nói có chút tự giễu, nhưng phần nhiều vẫn là sự bình thản buông bỏ, "Nếu như không có thẻ người tốt thì tôi còn không biết mình là người tốt đấy."
"Tôi vốn cảm thấy chị có mắt như mù không biết nhìn người, rõ ràng Tiêu Vũ Nhiên chỉ lợi dụng danh tiếng lẫn địa vị của chị. . . Mà thôi, nói với chị mấy chuyện này cũng vô nghĩa, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi*. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy. . ." Hạ Lâm Hạ dò xét bốn phía, nhỏ giọng nói: "Là mắt Tiêu Vũ Nhiên bị mù, thật ra chị rất tốt, nhất định sẽ tìm được người đối xử tốt với chị, người biết cách trân trọng chị."
(*Trong mắt kẻ si tình, người mình yêu luôn đẹp nhất.)
Quý Phùng Tuyết lộ ra nụ cười thật lòng, "Cảm ơn nhé, mong là cô cũng vậy."
"Đấy là chuyện hiển nhiên."
Sau khi hai người trở lại biệt thự, Tống Uyển Dịch thấy tóc tai Quý Phùng Tuyết loạn như ổ gà, Hạ Lâm Hạ lại bị cõng trên lưng, cô hốt hoảng: "Hai người bị rơi vào sơn động à?"
[Ha ha ha ha ha, họ chỉ đi dạo thôi mà, đi một hồi Hạ Lâm Hạ làm nũng muốn ôm ôm ấy mà!]
[Tôi đang rất tò mò hai người thầm thì to nhỏ gì đấy, trông thật ngọt ngào, cô Quý còn luôn mỉm cười!]
[Hai người đều cười chứ, khoé môi luôn cong lên, đây là cảm giác khi yêu sao?]
[Tuy đã sắp đến mùa thu, nhưng tôi cũng muốn yêu!]
Quý Phùng Tuyết đặt Hạ Lâm Hạ xuống sô pha, quay đầu véo má cô, cười trả lời câu hỏi của Tống Uyển Dịch, trong lời còn có thâm ý khác: "Không có, chỉ là Hạ Hạ nói tôi cõng cô ấy đi hết đoạn đường này, sau này cô ấy sẽ tự đi, đúng không?"
Quỷ kế của Hạ Lâm Hạ đều bị vạch trần, cô không giả vờ nữa, gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt quá." Tống Uyển Dịch nói xong, kéo tay áo Tiết Huy, chép miệng hướng về phía hai người, có lẽ cảm thấy giữa họ đã có sự thay đổi.
Nhưng thay đổi thế nào thì cô không thể giải thích được.
Buổi tối tắm rửa xong, Hạ Lâm Hạ cùng Tống Uyển Dịch nằm trên sô pha đắp mặt nạ, lập tổ đội chơi game, rất yên tĩnh, như thể đang làm bài tập về nhà.
[Họ chơi game thật sao?]
[Tò mò à nha, chơi game sao chẳng có chút âm thanh nào vậy, không phải đang xem thứ gì đấy chứ?]
[Á á, ống kính quay cận cảnh kìa, đúng là trò chơi!]
Không lâu sau đã đến thời gian kết thúc phát sóng trực tiếp.
Ống kính đóng lại, Hạ Lâm Hạ lập tức ngồi thẳng dậy, cuối cùng cũng không cần tốn thời gian gõ chữ trên màn hình nữa, cô bật ngay chế độ điên cuồng văng nước bọt: "Chết tiệt, tên đối diện đuổi theo bà đây cả đoạn đường, Uyển Dịch, chúng ta mau bao vây diệt hắn."
Tống Uyển Dịch: "Moẹ cái quần gì vậy, còn dám chửi chúng ta là đồ cùi bắp!"
Hạ Lâm Hạ: "Bà đây không ra tay thì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đậu, tôi #¥%......@*"
Tống Uyển Dịch: "Tôi CMN &*&O*&%gn......"
Tiết Huỵ đi ngang qua nghe thấy những câu chửi tục không dứt của hai người, lòng đầy đau đớn nhắc nhở: "Cũng không còn sớm nữa."
Tống Uyển Dịch: "Biến!"
Tiết Huy: T^T
Quý Phùng Tuyết cũng ra bắt người, chưa kịp mở miệng, Hạ Lâm Hạ đã giành nói trước: "Để bọn tôi đánh chết con chó này! Không đánh cho hắn sủa gâu gâu tối nay tôi không ngủ được!"
Tống Uyển Dịch: "Chính xác!"
Hạ Lâm Hạ hùng tâm tráng chí, cũng không tự nhìn lại kỹ thuật cùi bắp của mình, vừa phát ngôn xong đã bị ăn đạn, đang định mắng chửi, đột nhiên điện thoại bị đoạt lấy.
"Á này, chị làm gì đấy!"
Quý Phùng Tuyết thản nhiên tiếp nhận tàn cục của cô ấy, nhanh chóng bổ sung gói năng lượng, xem xét địa hình, phục kích chuẩn xác.
Hạ Lâm Hạ còn chưa kịp phản ứng, trận đấu đã kết thúc!
Quý Phùng Tuyết ném lại điện thoại vào tay cô: "Ngủ."
Hạ Lâm Hạ trợn mắt há hốc mồm theo về phòng, bị Tống Uyển Dịch giữ tay lại.
"Lâm Hạ, cô Quý có thiếu bạn gái không? Kiểu bạn gái trong game ấy!"
Tiết Huy: "!!!"
"Cô Quý à, cô suy xét tôi thử xem! Ư ưm ưʍ. . . tôi chơi game. . . ưm" Tống Uyển Dịch bị Tiết Huy bịt miệng kéo đi.
Hạ Lâm Hạ hưng phấn trở về phòng đóng cửa lại, nhảy lên giường, bắt lấy cánh tay Quý Phùng Tuyết: "Sao chị chơi game tài vậy?"
"Khi ngủ không được sẽ chơi một lúc." Quý Phùng Tuyết tắt đèn bàn, "Ngủ đi."
Trong bóng tối, Hạ Lâm Hạ trở mình, nói: "Cô Quý à, cô Quý yêu thương của em ~ chị kéo em đi, em không muốn bị thiên hạ khinh bỉ nữa."
"Không kéo." Quý Phùng Tuyết nhắm mắt nói.
"Kéo em đi mà!" Hạ Lâm Hạ chơi xấu, điên cuồng đạp chân trên giường, ngay cả nệm cũng bắt đầu chấn động, "Xin chị mà, em thật sự rất cần một người mạnh mẽ như chị!"
Quý Phùng Tuyết không hé răng.
Hạ Lâm Hạ rất có khí thế "chị không đồng ý thì đêm nay đừng hòng đi ngủ", cô giở trò thọc lét chị, nhưng Quý Phùng Tuyết lại không sợ nhột, vì thế hai chân cô càng dùng sức đạp.
Quý Phùng Tuyết: ". . ."
"Hu hu cô Quý à, cô hứa với em đi, nhanh lên, chỉ một lần thôi, thật sự chỉ một lần thôi! Em cũng muốn sung sướиɠ một lần mà!" Hạ Lâm Hạ nhẹ giọng nói vô cùng ngọt ngào, "Hu hu hu. . ."
Phương Thu Song ở phòng bên cạnh cảm thấy khát nước nên xuống lầu lấy, khi đi ngang qua phòng hai người Quý Hạ, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng động không hề nhỏ, hoảng hốt tưởng xảy ra chuyện gì.
Vừa định gõ cửa, liền nghe thấy Hạ Lâm Hạ muốn "sung sướиɠ một lần", cùng với tiếng giường nệm rung động, không khỏi đỏ mặt, vội chạy nhanh xuống uống nước để bình tĩnh tâm hồn.
Ôi thanh niên bây giờ.
Chậc chậc chậc chậc.
-------------------
Ở thời điểm này dù có muốn thì cũng không thể đăng toàn bộ truyện lên s1apihd.com, để đọc tiếp toàn bộ truyện, các bạn có thể nhấp vào link dưới cmt nhé.