Thẩm Gia

Chương 17: Trong miệng chứa đầy Ŧiиɦ ᗪịƈɦ

Trên cây gậy thịt kinh khủng kia dính đầy những giọt nước bọt lấp lánh, Thẩm Gia bị cái thứ thô to có đủ loại mánh khoé này dọa sợ khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, ôm lấy anh khóc rống lên: “Đừng ăn nữa mà, hu hu, chú, cháu không muốn ăn nữa…..”

“…”

Những người phụ nữ khác khi ăn dươиɠ ѵậŧ, cũng sẽ có phản ứng như thế này sao?

Không ăn, cũng không thể thao cô, vậy còn có thể làm cái gì nữa bây giờ?

Phó Minh Viễn không muốn thủ da^ʍ, đó là cách thức có được kɧoáı ©ảʍ yếu ớt nhất.

Vì vậy, anh liền nói: “Không được.”

Thẩm Gia không ngờ ngay cả điều này mà anh cũng từ chối cô, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhưng chỉ để người đàn ông nhìn thấy bộ dạng đang giả vờ đáng thương và cầu xin lòng thương xót của cô, khuôn mặt anh hết sức bình tĩnh, lại đè cô xuống một lần nữa.

Người đàn ông cứ như bị nghiện, lại đưa dươиɠ ѵậŧ đến bên miệng cô một lần nữa: “Ăn.”

Trái tim của Thẩm Gia đang tan nát, bĩu môi không chịu mở miệng, ôm lấy đùi của người đàn ông, bắt đầu cảm thấy tủi thân.

Phó Minh Viễn chưa từng bị ai từ chối qua, nên bị Thẩm Gia làm cho cảm thấy tức giận, mỉa mai nói: “Không phải cháu đến đây tìm tôi là vì muốn tôi thao cháu sao?”

Nhưng thật đáng tiếc, thủ đoạn này vô dụng đối với Thẩm Gia, bởi vì cô không phải là người dễ dàng bị khích tướng như vậy.

Khi Thẩm Gia nghe thấy giọng điệu nói chuyện của anh, cảm thấy tủi thân khiến cho nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, “Oa.” một tiếng rồi đứng dậy, Phó Minh Viễn nghĩ rằng cô sắp bùng nổ rồi, không hề nghĩ rằng tính cách cô thật sự rất mềm mỏng cũng sẽ có lúc biến thành như thế này, lời lẽ lên án lúc đầu vốn dĩ khá lớn nhưng giờ lại càng lúc càng nhỏ: “Vậy chú thao cháu đi…..Chỉ nhét vào trong miệng thì tính là cái gì chứ……”

Lúc nói đến những câu phía sau, còn dùng tay nắm lấy món đồ đó, đυ.ng chạm đến nơi riêng tư của chính mình.

Trong trí nhớ của cô, đυ.ng chạm = Thao.

“Không mệt, còn rất thoải mái, phải chi chú nói muốn thao cháu sớm một chút, vậy thì cháu cũng đã cho chú thao cháu sớm hơn một chút rồi…..”, Thẩm Gia Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày nhỏ bé, tự mình lẩm ba lẩm bẩm.

Không phải anh chưa từng bị người phụ nữ dùng tìиɧ ɖu͙© để cám dỗ qua, nhưng đây lần đầu tiên cô tự quyến rũ chính mình, trái lại khiến cho bản thân anh như được tiếp thêm ham muốn về tìиɧ ɖu͙© dù cho nó chỉ mới là lần đầu tiên thôi.

Nhưng cô càng yếu đuối, biểu cảm càng đáng thương, thì càng khiến cho Phó Minh Viễn muốn ức hϊếp cô, nên thay vì ấn cái vật cứng cứng vào cái khe hở đó của cô như tất cả những gì cô đang nghĩ.

Thì ý đồ muốn cô tự mình hầu hạ dươиɠ ѵậŧ của anh đã quá rõ ràng rồi.

Sau hai lần bị cưỡng chế bắt phải phục tùng, Thẩm Gia khắc chế trái tim đang muốn phản nghịch trong lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn ra rồi đưa qυყ đầυ vào trong miệng, nuốt vào nhả ra một cách không hề thành thạo.

Chẳng mấy chốc, trong nhà vệ sinh rất yên tĩnh, chỉ còn có thể nghe thấy tiếng nước bọt nhớp nháp.

Kỹ năng của Thẩm Gia không đủ, sau khi ăn một lúc lâu, vẫn không thể khiến Phó Minh Viễn có ý muốn bắn ra, nhưng trái lại đã khiến cho chính cô kiệt sức rồi, đầu gối quỳ xuống mặt đất, gương mặt thì đỏ bừng,

Cô giận dỗi một cách ngốc nghếch, rồi bỏ món đồ dó của người đàn ông xuống, tự mình chạy ra ngoài.

Phó Minh Viễn liền nhét dươиɠ ѵậŧ vào lại trong quần, đuổi theo ra ngoài, anh cố ý đẩy Thẩm Gia vào góc tường, trực tiếp dồn cô vào ngõ cụt, rồi đi tới nắm lấy cô đưa trở lại phòng làm việc độc quyền của mình.

Sắc mặt của người đàn ông có chút lạnh lùng, cực lực đè cô xuống ghế sô pha, động tác thô bạo đè lên ngực cô, áp Thẩm Gia lên ghế sô pha trong tư thế của một kẻ hung bạo để cô khẩu giao cho mình.

Chỉ mới mười sáu tuổi, đáng lẽ là độ tuổi giản dị và ngây thơ, nhưng trong miệng lại bị nhét đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông.

Phó Minh Viễn từ trong đó đạt được sự kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙© đầy thú tính.

Nhìn Thẩm Gia cứ như một con búp bê sứ, rất dễ vỡ khi chạm vào, vậy mà lại có thể chịu được sự đối xử thô bạo như vậy.

Đó là kɧoáı ©ảʍ mà anh không thể nào trải nghiệm được trên người của Ninh Nhiên.

Khi anh đè lên người Ninh Nhiên, anh không hề có du͙© vọиɠ tàn sát bừa bãi cùng với dáng vẻ nóng nảy muốn làm ngay tức khắc như khi đè lên Thẩm Gia, cảm giác được thỏa mãn cũng không mạnh mẽ như vậy.

Phó Minh Viễn cảm thấy hài lòng hơn bao giờ hết, thậm chí còn muốn trải nghiệm một lần nữa, cũng chính vì như vậy, Phó Minh Viễn cũng không gấp gáp đuổi Thẩm Gia đi, thay vào đó lại thu xếp đưa cô vào ở cùng khách sạn mà Ninh Nhiên đang ở, như vậy thì có thể tìm cơ hội nào đó để chơi một lần nữa.

Khi nghe thấy mình sẽ ở cùng khách sạn với Ninh Nhiên, Thẩm Gia cũng không có phản ứng gì lớn lắm, cô không có tư cách gì mà ghen tị với Ninh Nhiên, nếu cô đã là tình nhân, thì nên chấp nhận chuyện người đàn ông này sẽ ngủ cùng với người vợ chính thức của anh, đây là chuyện hết sức hiển nhiên.

“Đêm nay đừng ngủ, mở cửa cho tôi.”

Đây là những gì mà Phó Minh Viễn đã nói với cô trước khi đưa cô đến khách sạn, Thẩm Gia cũng nhớ rất rõ lời người đàn ông nói, thậm chí cả đêm cô cũng không dám bật tiếng tivi quá to vì sợ làm lỡ mất tiếng chuông cửa.

Nhưng thật không ngờ, bây giờ Phó Minh Viễn đang làʍ t̠ìиɦ cùng với Ninh Nhiên ở trên giường.

Hay nói chính xác hơn, là đang chuẩn bị làʍ t̠ìиɦ.

Sau khi nhìn thấy vợ mình, Phó Minh Viễn có chút không tin, anh không từ bỏ, muốn kiểm tra xem bản thân mình có ham muốn mãnh liệt như vậy đối với vợ hay không.

Nhưng Ninh Nhiên lúc nào cũng có biểu cảm này, dung mạo xinh đẹp lại không có hồn, không sinh động, dường như muốn nói rằng, cho dù có đang làʍ t̠ìиɦ đi chăng nữa, thì bà đây cũng phải duy trì hình tượng nữ thần xinh đẹp.

Sau khi nhìn thấy qua biểu hiện sinh động của cô gái đó trong lúc làʍ t̠ìиɦ, Phó Minh Viễn thấy có một chút hứng thú với vợ mình, nhưng có điều cũng vì quần áo đã cởi ra hết rồi, không làm thì không được, dù sao thì cũng là anh đã đề nghị trước.

Phó Minh Viễn cau mày, khi nâng cây súng lên chuẩn bị tiến vào, cả hai tay đều đang đặt trước miệng huyệt.

“Minh Viễn, em sắp đến ngày đó rồi, vì vậy không quá muốn làm.”, Ninh Nhiên mỉm cười thể hiện ý muốn xin lỗi anh.

Cô ta đã hứa với Vệ Lập Dương, sau khi ở bên anh ta, cô ta sẽ không bao giờ ngủ với chồng mình nữa. Ninh Nhiên cũng không biết bản thân còn phải tìm thêm bao nhiêu cái cớ nữa, cô ta cũng không thể đoán trước được, chỉ có thể nói, tránh được một lần thì đỡ được một lần thôi.

Nhưng kỳ thực đó cũng đang là ý muốn trong lòng của Phó Minh Viễn, anh từ trên người cô ta đứng dậy, mặc lại quần áo chỉnh tề, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.

“Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Ninh Nhiên nhìn thấy món đồ đó của anh đang nhú lên không ngừng lắc lư qua lại ở bên dưới, liền nhắc nhở anh: “Minh Viễn, anh…”

Cô ta dừng lại một chút, liếc mắt nhìn món đồ to lớn đang căng phồng của anh: “Hay là anh ngồi xuống để bình tĩnh lại trước đã, rồi đi ra ngoài cũng không muộn mà.”

“Anh đi ra ngoài hóng gió một chút.”, Phó Minh Viễn cũng không quay đầu lại, cứ như vậy mà đi thẳng ra ngoài.

———