Thẩm Gia

Chương 18: Rút Ꮯôn Ŧhịt ra khỏi miệng cô

Trong lòng của Phó Minh Viễn cảm thấy hơi khó chịu trước sự từ chối của vợ, chính cô ta là người muốn xin được đi cùng anh, nhưng đồng thời người từ chối cũng chính là cô ta.

Ngay lúc này, Phó Minh Viễn không hề biết rằng vợ mình đã thay lòng từ lâu rồi, anh có hơi ngột ngạt đi đến chỗ của Thẩm Gia.

Thẩm Gia là tình nhân, thì sẽ không từ chối.

Thẩm Gia đang lắc lư chân, xem những phân cảnh hậu trường nổi bật của bộ phim truyền hình đang được phát sóng trên mạng của chính mình, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên của cô được phát hành, Thẩm Gia vẫn rất coi trọng nó, vì tăng thêm độ nổi tiếng, chỉ cần những lúc cô cảm thấy buồn chán, sẽ sử dụng những nick phụ mà Lâm Mông đã chuẩn bị sẵn cho cô để tích cực phản bác lại những bình luận ném đá.

Khi Phó Minh Viễn đi đến chỗ cô, Thẩm Gia đang làm những việc này.

Nhìn thấy sắc mặt người đàn ông không tốt, cô đặt điện thoại xuống, bước đến ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng anh giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Chú đừng buồn, có cháu ở đây.”

Mặc dù cô không hề biết mình sẽ giúp anh được cái gì, nhưng có một câu an ủi y như vậy trong cuốn sổ tay bắt buộc khi làʍ t̠ìиɦ nhân mua từ hệ thống.

Phó Minh Viễn nghĩ đến cô đang ở bên cạnh mình: “Có cháu ở đây thì có ích lợi gì?”

“Cháu có thể an ủi chú nha.”, Thẩm Gia đưa anh đến ghế sô pha, đặt điện thoại sang một bên, gập hai chân lại, ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Vậy chú muốn cháu làm sao để an ủi chú đây?”

Phó Minh Viễn bị cô ngắt lời một cách vô nghĩa, nhưng trái lại không thấy quá buồn chán như vừa rồi nữa, hiếm khi nở nụ cười: “Không phải cháu nên nghĩ ra phương pháp để an ủi tôi sao, muốn làm sao để an ủi tôi còn cần tôi phải dạy cháu cách làm nữa sao?”

“Chủ yếu là ngoại trừ việc cho chú thao, cùng với chuyện ăn rồi chơi đùa cái đó của chú, cháu cũng không biết chú thích cái gì nữa, vì vậy cháu làm sao biết được nên làm thế nào để an ủi chú?”, Thẩm Gia cảm thấy rất mơ hồ liếc mắt nhìn vào đũng quần của người đàn ông.

Phó Minh Viễn chú ý đến ánh mắt của cô, sau đó nhìn vào khuôn mặt mịn màng có thể búng ra sữa của cô, cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng luôn muốn giả làm người lớn để an ủi người khác.

Nhưng đứa trẻ này đâu biết người lớn cần sự an ủi như thế nào.

Thẩm Gia thấy không hài lòng với việc anh bỏ qua câu hỏi của chính mình, dựa vào chân anh, truy hỏi: “Chú còn chưa nói với cháu, chú muốn cháu làm sao để an ủi chú đây?”

Phó Minh Viễn đã không còn thấy buồn chán như vừa nãy nữa, thả lỏng thân thể, nghiêng người, đặt một tay ra phía sau đầu: “Cháu muốn an ủi như thế nào thì an ủi như thế đó.”

Con người có thể thay đổi quan điểm của họ về một ai đó hoặc là vì một điều gì đó, anh có thể cảm nhận được thiện cảm của Thẩm Gia dành cho anh, điều này khiến cho Phó Minh Viễn bởi vì vừa bị vợ từ chối mà nảy sinh ra một cảm giác thất vọng, nhưng đồng thời cũng khiến anh thay đổi cách nhìn về cô, thậm chí độ cảm tình đối với cô cũng tăng lên không ít.

Vì vậy anh không từ chối cách tiếp cận của Thẩm Gia vào lúc này.

Thẩm Gia nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ một hồi, tiếc là với kinh nghiệm ăn ở chung cùng với đàn ông của cô gần như bằng không, nên cô thật sự không biết phải làm sao để an ủi một người đàn ông đang có một tâm trạng tồi tệ, sau khi do dự vài lần, cô quyết định không dám mạo hiểm, cứ áp dụng theo cách mà anh thích đi.

Từ trên ghế sô pha bước xuống dưới, ngồi bên cạnh chân anh, Phó Minh Viễn có thể thấy rằng cô không hề thích hành vi này, nhưng cô vẫn đặt môi mình lên dươиɠ ѵậŧ của anh.

Tuy không thể cảm nhận được sự ẩm ướt qua một lớp quần, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, Phó Minh Viễn cảm thấy như thể anh đang cảm nhận được đôi môi ẩm ướt và mềm mại của cô, đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu nặng hơn.

“Rõ ràng là cháu không thích, tại sao còn muốn hôn nó?”

Thẩm Gia sửng sốt, không ngờ anh sẽ quan tâm đến mình có thích nó hay không, sững sờ nói: “Nhưng không phải chú thích như vậy hay sao? Cháu muốn làm cho chú vui vẻ, không phải nên làm những chuyện chú thích hay sao?”

Phó Minh Viễn thấp giọng cười: “Ừm, tiếp tục đi.”

Ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng tràn ngập khắp căn phòng khách, một người đàn ông mặc bộ âu phục đen dựa vào ghế sô pha, một tay vịn vào tay vịn, chống đỡ phần cằm của mình, khi cô nhìn vào đôi mắt một mí có phần lãnh đạm của thường ngày, lúc này đã nhuộm phải một chút khí sắc, gợi cảm, nhưng lại không khiêu gợi, khiến cho Thẩm Gia, người vẫn đang trong tình trạng không biết gì về sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, đã khiến cả gương mặt cô đều đỏ lên.

A chà chà, rõ ràng là khuôn mặt cũng không có đẹp trai bằng anh Vệ, nhưng tại làm sao mà có thể khiến cô thấy ngại ngùng hơn khi cô nhìn thấy anh Vệ chứ.

“Tập trung một chút.”

Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, thậm chí khi nghe thấy cũng khiến lỗ tai đều tê dại, Thẩm Gia không thể không vùi đầu xuống, nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh vào sâu hơn.

Người đàn ông lại mỉm cười, dựa vào ghế sô pha càng thêm thư thái.

Nếu như chỉ nhìn vào phần trên của cơ thể, người đàn ông trên ghế sô pha ăn mặc chỉnh tề giống như đang bàn bạc về một cuộc họp bí mật với lãnh đạo nhà nước, nhưng nếu nhìn xuống dưới, đôi chân dài đang được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen, nhưng ống quần cách đôi chân của anh rất xa, giữa hai chân có một cái đầu người đen nhỏ đang nhấp nhô lên xuống.

Nếu như không có tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn, hai người ở trên sô pha sẽ không bị ngoài ý muốn mà tuân theo các bước từ khẩu giao cho đến khi bắn tinh, sau khi có cuộc gọi đến, Thẩm Gia có hơi chột dạ, ngay lập tức nhả dươиɠ ѵậŧ của anh ra, như thể người đầu dây bên kia có thể thông qua cuộc gọi này mà nhìn thấy chính mình đang ăn dươиɠ ѵậŧ của chồng người khác vậy.

Căn phòng rất yên tĩnh, nghe kỹ một chút, vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của Ninh Nhiên, trong lòng Thẩm Gia càng thêm chột dạ, ngay cả hơi thở cũng đã nhẹ đi rất nhiều.

“… Em không nên nói ra những điều như vậy với anh.”

“Anh đi đâu vậy?… Em thấy nhớ anh rồi, anh có thể quay lại, ở bên cạnh em được không?”

Phó Minh Viễn cụp mắt xuống, một lúc lâu mới nói: “Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Gia vỗ vỗ l*иg ngực, cẩn thận từng li từng tí bò trở lại chân anh, tiếp tục ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.

“Không cần nữa.”

Phó Minh Viễn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi miệng cô.

———-