Mặc dù Phó Minh Viễn đúng là tổng tài, nhưng chưa từng có ai gọi anh như vậy, nên khi bất thình lình nghe được, anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Chú Phó?”
Thẩm Gia thấy đã lâu mà không có câu trả lời lại, liền gõ thêm một câu gửi qua.
“Chú đến nơi đó làm cái gì?”
“Tổ chức cuộc họp.”
“Vậy à, thế chú tổ chức nó ở đâu?”
Phó Minh Viễn đã nhìn thấu mục đích của cô rồi, đóng lại ứng dụng Weibo, không trả lời cô nữa.
Thẩm Gia ngẩn ngơ chờ đợi, thở dài đặt điện thoại xuống.
Hừ, đúng là người đàn ông tàn nhẫn.
Anh không nói, cô sẽ không đi sao? Thẩm Gia tự lẩm bẩm suy nghĩ.
Vào ngày đóng máy, cô liền vác cái ba lô lên lưng, lên đường đi đến thành phố s.
Cô cũng không phải cứ đi vu vơ mà không biết chỗ đến, trước khi đi, cô đã dùng điện thoại kiểm tra địa chỉ công ty của Phó Minh Viễn ở thành phố s.
Với tâm tình há miệng chờ sung, cô ngồi xổm chờ đợi từ sáng đến chiều, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng của anh, đang bị một nhóm người vây chặt tiến vào trong tòa cao ốc.
Trong khi tất cả mọi người ở đại sảnh đang bận rộn tiếp đãi này nọ, Thẩm Gia đã lặng lẽ lẻn vào trong, sau đó tiến thẳng vào thang máy lên tầng cao nhất.
Có điều cô chỉ biết cắm đầu lẻn vào trong, nhưng sau khi vào rồi thì không biết mình sẽ đi đâu, Thẩm Gia đi loanh quanh hai vòng, nghe thấy có tiếng động từ phía sau, cô liền bị hoảng sợ, gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh nam.
Cô trốn ở trên cánh cửa, tự an ủi chính mình, Phó Minh Viễn cũng là đàn ông mà, nói không chừng có lẽ thật sự sẽ gặp được anh trong nhà vệ sinh nam này.
Tầng trên cùng là do một mình Phó Minh Viễn độc quyền sử dụng, sau khi họp xong, có lẽ anh sẽ trở lại tầng trên cùng này, sau khi anh họp hơn một giờ đồng hồ, anh không quay lại phòng làm việc trước, mà đi vào dùng nhà vệ sinh dành cho khách ở gần đó trước.
Vừa mới bước vào, đã bị Thẩm Gia đang lén lút trốn bên trong bắt gặp, nhân lúc anh đang đi tiểu, liền rón ra rón rén đi đến ôm lấy eo anh.
Phó Minh Viễn phản ứng lại rất nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay cô, khiến cho bàn tay đang nâng dươиɠ ѵậŧ bị buông ra, dươиɠ ѵậŧ không được chỗ nào giữ vững, khiến cho nướ© ŧıểυ bị nghiêng nghiêng lệch lệch, bắn ra bên ngoài chậu tiểu, có vài giọt còn rơi xuống quần, khiến cho Phó Minh Viễn, người có thói quen ưa thích sạch sẽ, ngay tức khắc cả gương mặt liền đen lại, nắm lấy tay người đó, kéo đến trước mặt anh.
Ngay khi vừa nhìn thấy người đến là ai, lông mày của anh liền cau lại thành hình chữ xuyên.
“Tại sao lại là cháu?”
“Cháu tới đây để tìm chú á.”, Thẩm Gia nói: “Ở trong phần tin nhắn riêng, cháu đã nói với chú từ sớm rồi mà.”
Người đàn ông đang mặc một bộ âu phục màu xám tro, nướ© ŧıểυ của anh dính lên quần làm xuất hiện một dấu vết rất sẫm màu, còn lộ ra khá rõ ràng, Thẩm Gia vội vàng nói: “A, chú, thực xin lỗi, làm quần của chú bị bẩn rồi.”
Cô cũng cố gắng dùng tay lau vết tích dính trên quần cho anh.
Phó Minh Viễn bị cô nhắc đến chuyện này, lửa giận lại bốc lên, Thẩm Gia rất giỏi trong việc quan sát lời nói và biểu cảm của anh, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của anh không ổn lắm, liền vội vàng lấy một nắm nước giúp anh rửa sạch vết tích trên đó.
Phó Minh Viễn cảm thấy lửa giận vẫn cứ bốc lên tận đầu, anh làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, chỉ vào dươиɠ ѵậŧ, nói: “Làm sạch sẽ chỗ này đi.”
Sau đó, khuôn mặt anh lạnh lùng, nói tiếp: “Dùng miệng.”
Trên dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đọng lại những giọt nướ© ŧıểυ, Thẩm Gia cảm thấy chán ghét, tất nhiên sẽ không định dùng miệng, thay vào đó, cô lấy khăn giấy nhúng ít nước, rồi lau sạch nướ© ŧıểυ trên đó.
Rất nhanh chóng dươиɠ ѵậŧ liền trở nên hết sức sạch sẽ, cô gái dùng tay tuốt nó, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với anh: “Chú xem, sạch sẽ rồi.”
“Tôi muốn cháu dùng miệng.” Đôi mắt của Phó Minh Viễn trở nên tối sầm, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
“Nhưng đây là nơi dùng để đi tiểu mà, mới vừa rồi ở trên này còn dính nướ© ŧıểυ…..A!”
Còn chưa kịp nói xong, qυყ đầυ đã áp vào bờ môi đỏ mọng, tuy đã lau qua rồi, nhưng khi ở trong khoảng cách gần với cái mũi như vậy, vẫn ngửi thấy mùi nướ© ŧıểυ nhàn nhạt, Thẩm Gia nhăn nhăn mũi, ngay tức khắc cô liền nín thở.
Người đàn ông dùng tay đè lên sau đầu của cô, không cho cô nhúc nhích, dươиɠ ѵậŧ áp chặt vào môi cô, anh không vội vàng mà ấn vào, chỉ để như vậy rồi yên lặng chờ cô hít vào thở ra, tự mở miệng của bản thân ra.
Không mất bao lâu, quả nhiên Thẩm Gia không chịu nổi, do cô nín thở quá lâu, nên không thể không há to miệng ra để thở, qυყ đầυ đang áp vào môi cô cũng thuận theo đó được tiến vào trong một cách hết sức tự nhiên.
Một cây gậy thịt vừa cứng rắn lại mềm mại được đưa vào trong miệng, sự đυ.ng chạm xa lạ khiến Thẩm Gia không kìm chế được lại nín thở, đôi mắt cô chuyển động, xoay xuống dưới, nhìn món đồ đang được ngậm trong miệng mình.
Cho đến khi cô thực sự tận mắt nhìn thấy nó được nhét vào trong miệng của mình, Thẩm Gia mới rõ ràng nhận thức được rằng, cô! Cô! Vậy mà cô lại thực sự ăn dươиɠ ѵậŧ, cô đang chơi đùa thứ dùng để đi tiểu của một người đàn ông!
Thẩm Gia cảm thấy không thể tin nổi, trợn to hai mắt, vừa muốn lùi về phía sau, nhưng người ở phía sau lại đè xuống, không cho cô nhúc nhích, đầu lưỡi duỗi tới muốn đẩy nó ra, cố gắng muốn đưa gậy thịt ra ngoài.
Chút sức lực bé nhỏ này đối với Phó Minh Viễn mà nói, cũng gần như đang liếʍ láp vậy, đầu lưỡi đang liếʍ láp lỗ niệu đạo, chính bởi vì cô còn quá non nớt, động tác của cô khá là có chừng mực, vì vậy khiến cho cảm giác được liếʍ láp như thế càng làm cho người ta thấy thoải mái hơn.
Nhưng kinh nghiệm của Thẩm Gia cũng không có quá tuyệt vời như vậy, vừa mới đi tiểu xong, nướ© ŧıểυ từ trong lỗ niệu đạo ứa ra, vì vậy lúc ăn vào liền nếm được mùi vị nướ© ŧıểυ nhàn nhạt.
Thẩm Gia sợ mình lộ ra dáng vẻ ghét bỏ mùi nướ© ŧıểυ của người đàn ông, thì anh sẽ cho rằng bản thân cô làʍ t̠ìиɦ nhân không có đủ tư cách, sẽ giận dữ với cô, nên liền âm thầm nhịn xuống.
Chỉ là cái lưỡi đã học được cách khéo léo, sẽ không đi đến cái lỗ niệu đạo nữa, không ngừng co rút lại về phía sau, khiến cho tình hình biến thành người đàn ông dựng thẳng người lên mà di chuyển, dùng dươиɠ ѵậŧ truy đuổi để va chạm vào chiếc lưỡi của cô gái.
Hèn chi lại có nhiều người thích để cho phụ nữ ăn dươиɠ ѵậŧ như vậy, hoá ra nó thật sự rất sảng khoái.
Phó Minh Viễn cứ như bị nghiện, xem miệng cô gái cứ như hoa huyệt mà thao, tốc độ cử động vòng eo càng lúc càng nhanh, hơn nữa sức lực cũng càng lúc càng nặng nề.
“Ưm—Ưm, khụ khụ …”, Thẩm Gia bị cắm vào khiến cô không khỏi ho lên, cổ họng theo từng cơn từng cơn ho mà co rút lại, mυ'ŧ lấy người đàn ông khiến anh ngay tức khắc bắn ra, sau khi Phó Minh Viễn thả lỏng ra một chút, Thẩm Gia liền thoát khỏi sự giam giữ của người đàn ông, nhổ dươиɠ ѵậŧ ra ngoài.
————-