Các phân cảnh quay của Thẩm Gia hầu như đều được tập trung quay ở giai đoạn đầu, nên đạo diễn rất hào phóng cho cô hai ngày nghỉ để đi tham gia tiệc đóng máy.
Đáng lẽ cô có thể không cần quay trở lại khách sạn của đoàn làm phim, nhưng ký túc xá đã đóng cửa rồi, Thẩm Gia cũng không còn nơi nào khác để đi, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn trở về khách sạn.
Ngày hôm sau, cô cực kỳ tự giác đi đến ăn xong bữa sáng tự chọn của khách sạn, rồi lại như một âm hồn bất tán bay trở lại đoàn phim, chờ hộp cơm của đoàn phim để ăn trưa.
Không còn có cách nào nữa, cô quá nghèo mà, lương cũng chưa được phát, Thẩm Gia không đành lòng tiêu xài quá nhiều tiền, nhất là sau khi cô phải đi học lại, cơ hội làm việc sẽ bị giảm sút, nên dù thế nào cô cũng phải tiết kiệm đủ chi phí sinh hoạt cho mình.
Thẩm Gia cũng ý thức được mình không thể ăn cơm chùa như vậy được, nên sau khi giúp đỡ phân phát cơm hộp, rồi mới hoà vào chung với một đám nhân viên cùng nhau ăn cơm.
Đạo diễn đến đây lấy cơm hộp nhìn thấy như thế, liền đứng từ đằng xa vui vẻ lấy điện thoại ra lén lút chụp lại.
Cho đến sau khi ăn xong phần thứ hai, Thẩm Gia đang định chuẩn bị ăn xong phần súp đậu xanh mới nhận ra bản thân mình đang bị chụp ảnh, lập tức thu lại bàn tay đang đưa về phía bát súp ngọt ngào, cảm thấy xấu hổ mà dùng chân đá vào hộp cơm trống rỗng đã bị cô ăn xong ra phía sau.
Thật ngại quá, sức ăn có chút lớn.
Nam chính Trình Lạc theo dõi toàn bộ quá trình cũng mang theo một hộp cơm bước qua đây với vẻ mặt tươi cười tí tửng: “Trong lòng anh Thịnh thật là thiên vị quá mức, tôi ăn một phần thì anh ấy liền nói là tôi phí tiền, Gia Gia ăn tận hai phần, thì anh ấy lại hỏi ăn có đủ không!”
Sau khi Thẩm Gia nhận thấy sức ăn của mình thật sự đã được ghi lại rồi, cô không khỏi cảm thấy lo lắng, phải biết rằng hình tượng mà chị Tiểu Mông hướng đến cho cô là một bông hoa trắng tinh đang lay động có khí chất như thần tiên, giờ lại bị bại lộ ra sức ăn lớn như vậy, có thể sẽ phá hỏng đi hình ảnh của cô, sau khi cô cân nhắc một hồi, đã đi lên phía trước muốn bàn bạc với đạo diễn Lâm Thịnh nên xóa nó đi.
Tất nhiên, điều đó là không thể, bởi vì đó là những tư liệu sống về cảnh hậu trường khá tốt. Nhưng cũng chính vì điều này, khiến cho mọi người ai cũng biết Thẩm Gia rất thích ăn, mà tuổi tác của các diễn viên trong đoàn phim cũng không quá lớn, độ tuổi trung bình đều chỉ mới ngoài hai mươi thôi, nên không có khoảng cách về thế hệ, mọi người ai cũng rất tốt, rất vui vẻ chăm sóc cho cô em gái Thẩm Gia này, sau khi biết về hoàn cảnh gia đình của Thẩm Gia, những khi rảnh rỗi, thường kéo theo một nhóm cỡ ba hoặc năm người, mời Thẩm Gia đi ăn.
Phim vẫn chưa được phát sóng trên mạng, cho dù một nhóm người bọn họ xôn xao xối xả đi ra ngoài, cũng không lo sẽ bị đội chó săn theo dõi và chụp hình, nhưng cũng thật trùng hợp, khi hôm đó Thẩm Gia cùng nhóm của mình đi ăn lẩu, bọn họ tình cờ ngồi sau bàn của một diễn viên nam tuổi trung niên, mà cái người diễn viên nam tuổi trung niên đó, đang có một cuộc hẹn hò kín đáo với người thứ ba.
Hẹn hò thì cứ hẹn hò đi, còn cố ý khoe khoang phách lối nữa chứ, khiến cho Thẩm Gia đang đối diện với bóng lưng của người thứ ba đó, đồng thời cũng nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm hôn nhau, khiến cô vô cùng sửng sốt, bức ảnh ăn dưa gây kinh hoàng này đã tình cờ lọt vào tầm ngắm của các tay chó săn.
Mỗi lần có tin tức gì sốt dẻo,
sẽ luôn có một hoặc hai bình luận bị nghiêng lệch, nhưng lần này đúng lúc lại nghiêng lệch về phía Thẩm Gia cùng đám người đang ngồi ăn dưa ở hàng ghế, sau đó để chứng minh rằng diễn viên nam tuổi trung niên đã quá tức giận, cư dân mạng lấy cái nọ cái kia, rồi đẩy các bình luận này lên hàng đầu, chế giễu một các quái đản rằng sự tức giận của người đàn ông đang sống bám vào phụ nữ mà còn không biết xấu hổ đi nɠɵạı ŧìиɧ này cũng sánh không bằng đám quần chúng đang ăn dưa kia.
Không thể không thừa nhận rằng, trong làng giải trí này, người đẹp thì sẽ có nhiều cơ hội hơn so với những người có nhan sắc bình thường, Lâm Mông đã vội vàng soán ngôi đẩy Thẩm Gia lên hàng ghế đầu, tranh thủ dùng gương mặt để thu hút một làn sóng người hâm mộ cho cô.
Vì vậy, những người hâm mộ ban đầu của Thẩm Gia gần như là tất cả đều là những người hâm mộ về nhan sắc.
Nhờ vào trận tin tức sốt dẻo này, gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Gia đã trở nên nổi tiếng rồi.
Nhìn thấy lượng người hâm mộ đã đổ xô đến hơn ba mươi nghìn, khiến cho niềm tự hào của Thẩm Gia như vỡ òa, gõ nhẹ vào màn hình hai lần, chụp ảnh màn hình lại, thấy rất đắc ý mà gửi qua cho Phó Minh Viễn.
Sau khi phát hiện ra Thẩm Gia gửi tin nhắn riêng qua cho anh, bởi vì cái thân phận “Tình nhân” đặc biệt này, Phó Minh Viễn cũng bắt đầu nhấp vào tin nhắn riêng của Thẩm Gia để mở ra xem, ngoài việc Thẩm Gia thường hay đăng bài hằng ngày, vẫn rất kiên trì cứ luôn gửi cho anh tấm ảnh chụp màn hình về người hâm mộ của cô.
Đúng lúc vừa mới nhấp vào mở ra, nhìn thấy tấm ảnh chụp màn hình của Thẩm Gia có ba mươi nghìn người hâm mộ và tấm ảnh chụp màn hình trận tin tức sốt dẻo này, còn đi kèm theo một danh sách dãy dài các biểu tượng cảm xúc cười thả ga, tuy cách màn hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướиɠ của cô.
Phó Minh Viễn im lặng, do dự một lúc, di chuyển ngón tay, gõ lên hai chữ.
“Chúc mừng.”
Lần đầu tiên nhận được câu trả lời của người đàn ông, Thẩm Gia vui mừng khôn xiết, đầu tiên là cực kỳ tận tình nói cho anh biết mình nhớ anh như thế nào theo quy định của tình nhân, sau đó mới nói ra những điều mà mình thật sự muốn nói.
“Còn bốn ngày nữa là cháu sẽ hoàn thành cảnh quay rồi, ngày hôm đó ở khách sạn cháu có nghe nói chú sẽ đến thành phố S để công tác, cháu có thể đi qua đó để gặp chú được không?”
Phó Minh Viễn cảm thấy cô thật không biết suy nghĩ gì cả, không nhịn được nói: “Vừa mới xảy ra vụ nɠɵạı ŧìиɧ tạo nên trận tin tức sốt dẻo như vậy, cháu còn ở đây gấp gáp muốn tự tìm chỗ chết cho mình nữa sao?”
Phải vậy không, thân phận của cô là người thứ ba, mà hơn nữa Ninh Nhiên cũng có đi theo qua đó.
Đương nhiên, lần đầu tiên khi nghe thì Phó Minh Viễn phải từ chối rồi, Thẩm Gia cong cong môi, giả vờ từ bỏ ý định đang muốn lôi kéo anh như ngày thường, mang theo ý đồ muốn chính mình phải nói chuyện với anh một cách khách sáo.
“Được rồi, vậy chú định qua đó làm gì? Cháu thường thấy trong các tiểu thuyết thì tổng tài thường hay bay vòng quanh thế giới, nhưng lại không biết rốt cuộc bọn họ đi công tác là đang làm cái gì?”
Tổng tài?
Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm vào hai chữ này, lại yên lặng một lần nữa.
Rốt cuộc thì cô đã đưa chính mình vào trong cái kịch bản nào rồi?
Tổng tài bá đạo cùng với tình nhân của anh ta sao?