Thẩm Gia

Chương 14: Cháu sạch sẽ thì tôi mới thao

Đúng y như rằng, Phó Minh Viễn đã đồng ý với cô ta.

Mà sau khi Ninh Nhiên hoàn thành xong mục đích chính của mình, lúc này mới chú ý đến thân thể của người đàn ông có hơi khác thường.

Cô ta bước ra khỏi vòng tay của anh, ngạc nhiên nhìn vào rồi mới đυ.ng chạm cái vật đang cứng ngắc ở giữa đũng quần của anh: “Sao anh lại….”

Cũng chính vì động tác này của cô ta, đã khiến cho cô ta nhìn thấy nửa cái đầu nhỏ nhắn đang lộ ra khỏi khung cửa của Thẩm Gia.

Em ấy, tại sao em ấy lại ở đây?

Cô ta cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi say rượu, dường như có chút ấn tượng rằng Thẩm Gia và trợ lý đã đưa cô ta về.

Chồng cô ta đã cương cứng, mà Thẩm Gia thì lại tình cờ có mặt ở đây….

Thật không thể tin được Thẩm Gia chỉ mới gặp qua anh trong vài lần ngắn ngủi như vậy, đã có thể nảy sinh ra vướng mắc với người chồng lãnh đạm này của cô ta, cô ta còn tưởng rằng với tính cách này của chồng mình, không biết phải mất tận bao lâu mới có thể đi đến cái bước tiếp xúc da thịt này.

Phó Minh Viễn im lặng trong vài giây, rồi mới nói: “Vừa nãy anh đang tắm rửa.”

Hàm ý trong câu này của anh là anh đang thủ da^ʍ trong khi tắm.

Cho dù không nhìn thấy Thẩm Gia, Ninh Nhiên cũng sẽ không tin, bởi vì theo như những gì cô ta biết, Phó Minh Viễn không phải là người thường xuyên thủ da^ʍ, cho nên, chỉ có thể là vì cơ thể của anh đã nảy sinh hứng thú với thân thể của Thẩm Gia, hoặc cũng có thể là, Thẩm Gia đã chủ động dụ dỗ anh.

Suy cho cùng, Phó Minh Viễn cũng là một người rất xuất sắc, cô ta cũng đã không ít lần gặp phải phụ nữ cam tâm tình nguyện hiến dâng cho anh.

Ninh Nhiên thầm đoán, có lẽ là vừa rồi cô ta đã làm gián đoạn chuyện tốt của bọn họ rồi cũng không chừng.

Bộ dạng quẫn bách của chồng khi bị gián đoạn giữa cuộc tình đang vụиɠ ŧяộʍ hiện ra trong đầu cô ta, khiến cho Ninh Nhiên cảm thấy buồn cười không thể giải thích được, một khi tinh thần đang bị buông lơi, không thể khống chế được trước dáng vẻ của nữ thần nữa, cũng giống như khi ở cùng với Vệ Lập Dương vậy, nắm lấy cái thứ đang đứng thẳng của chồng, khóe miệng cô ta mỉm cười trêu chọc: “Không ngờ anh cũng sẽ như vậy nha.”

Sau khi lời này vừa nói ra, hai người đều sững sờ trong giây lát, Ninh Nhiên xấu hổ buông tay ra, vẻ mặt mất tự nhiên nằm lại trên giường: “Anh có thể mang chai nước qua giúp em được không?”

Phó Minh Viễn im lặng đứng dậy, vừa bước ra cửa, áo choàng tắm bị ai đó kéo xuống, sau đó anh mới chú ý tới Thẩm Gia.

Tại sao cô vẫn còn ở đây?

Anh cau mày, dùng ánh mắt của mình hỏi cô.

Thẩm Gia muốn nói, nhưng lại không dám nói, cô vội vàng kéo anh đến phòng khách, mới ghé vào tai anh: “Bởi vì chú không có nói cho cháu quay về.”

Còn cần phải chờ anh mở miệng nói nữa sao?

Phó Minh Viễn cảm thấy khả năng tự hiểu bản thân mình của cô thực sự quá tệ.

“Cháu là tình nhân của chú, đương nhiên phải nghe lời chú nói chứ.”

Thôi được.

Dáng vẻ cô gái ỷ lại vào mình, khiến anh cảm thấy thỏa mãn cái chủ nghĩa đại trượng phu của mình, Phó Minh Viễn mấp máy miệng: “Đi đi.”

“Vậy thì khi nào chúng ta mới gặp lại?”, vừa rồi Thẩm Gia mới kiểm tra điện thoại qua một lượt, nếu cô đã nghiễm nhiên trở thành tình nhân của anh, vậy thì cô phải thu xếp thời gian cho chuyện làʍ t̠ìиɦ vụиɠ ŧяộʍ tiếp theo của hai người bọn họ.

Cũng sợ Phó Minh Viễn cảm thấy câu hỏi của cô hỏi không hợp lý lắm, nên đặc biệt nói thêm một câu: “Cháu còn phải đóng phim nữa, vì vậy hẹn trước thời gian gặp mặt sẽ tốt hơn á, nếu không khi anh muốn thao em mà đúng lúc lại không hợp thời gian, như vậy không tốt chút nào.”

Nhìn dáng dấp bên ngoài của Ninh Nhiên, liền biết rằng khẩu vị của Phó Minh Viễn hướng đến một người phụ nữ thánh thiện, thanh lịch và có khí chất như nữ thần.

Từ ngữ cùng ánh mắt của cô gái rõ ràng mang theo sự khiêu da^ʍ không thể giải thích được, nó làm anh không thấy thoải mái, vì vậy khi anh trả lời cũng mang theo ý tứ chế giễu: “Tôi thao hay không, còn phải xem coi tiểu bức của cháu có sạch sẽ hay không đã.”

Thẩm Gia không hiểu sạch sẽ ở đây có ý nghĩa là gì, ngẩn người nâng vạt áo lên, liếc nhìn âʍ ɦộ trắng nõn cùng sạch sẽ của mình, nhíu mày nói: “Mỗi buổi tối cháu đều tắm rửa rất nghiêm túc, chắc cũng được tính là sạch sẽ đúng không?”

“Không phải là loại sạch sẽ đó, mà là, loại này.”, lời nói còn chưa kịp cất lên, ngón tay dày cộm của người đàn ông đã chen dô và bóp vào cái nơi riêng tư nhất đang được che giấu giữa hai chân cô, Thẩm Gia đau đớn đến nổi bật khóc, bàn tay nhỏ bé che miệng lại ngăn chặn tiếng kêu đau đớn phát ra.

Mặc dù đã có nước da^ʍ bôi trơn, nhưng hành lang chật hẹp chưa được khai phá qua lần nào, cho dù chỉ là một ngón tay, cũng khiến cô phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.

Phó Minh Viễn dường như không hề nhận thấy sự đau đớn của cô, ngón tay không ngừng tiến sâu vào, cho đến khi đυ.ng phải một tấm màng chắn, anh mới ngừng không tiến về phía trước nữa.

Sau khi nhận được câu trả lời, anh thu tay lại mà không có chút cảm xúc nào, vừa lau ngón tay vừa nói: “Vẫn được tính là còn sạch sẽ.”

Bị ngón tay thô bạo đối xử như vậy, vùng riêng tư đau rát nóng bừng bừng, Thẩm Gia đau đớn ngồi xổm xuống, giương đôi mắt đang rưng rưng lệ, nhìn người đàn ông một cách tủi thân: “Rất đau, rất đau đó…..”

Khuôn mặt của cô gái thuộc về kiểu trong sáng và ngây thơ, nhưng có điều chỉ nhìn vào khuôn mặt của cô, mà không nhìn vào cơ thể trong chiếc áo choàng tắm đang được mở rộng, thì giống như một thiên thần trong sáng và thanh khiết, khuôn mặt này đối với Phó Minh Viễn mà nói thật sự rất hữu dụng, theo bản năng chạm vào gò má của cô: “Còn nói muốn để tôi thao, ngón tay chỉ vừa mới chọc vào tiểu bức mà đã la đau rồi sao.”

Vừa dứt lời, dường như anh đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, mới giây trước còn thấy thương xót, giây tiếp theo đã ý thức được liền thu lại biểu cảm của mình, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Được rồi, cháu đi đi”

Giọng điệu của anh mang ý tứ không cho phép trao đổi thêm bất cứ cái gì nữa.

Thẩm Gia biết điều mà thay quần áo, bước chân ra khỏi khách sạn một cách mất tự nhiên.

———-