Khuôn mặt Lăng Tử Thần biến sắc, vội vàng tăng tốc hiểm hóc tránh được một đòn tấn công của nó. Đan Nhược Ly ở phía trước quay đầu lại bắn ra quang tiễn.
Tuy nhiên Không Vương là yêu thú hệ Kim nên quang tiễn cũng chỉ làm nó dừng lại một lúc. Một lúc này lại đủ để Lăng Tử Thần kéo dài khoảng cách với nó.
Với thực lực của hai người không hề có khả năng đánh bại Không Vương, chưa nói đến nguyên tố đều không thể khắc chế được Kim hệ.
"Chúng ta phải làm gì đó nếu không thì cuối cùng cũng sẽ bị gϊếŧ mất!" Lăng Tử Thần hô lên.
Đan Nhược Ly đang suy nghĩ gì đó, rồi sau đó nhanh chóng quay người lại vung tay ra. Vô số pháp ấn hiện lên phía trước Không Vương, nước từ các pháp ấn đó không ngừng trào ra phủ kín Không Vương.
"Băng Hóa Thuật!!" Đan Nhược Ly vừa hô xong thì số nước đó lập tức hóa thành băng đông cứng Không Vương.
Đan Nhược Ly tuy không có Băng hệ nhưng Thuỷ hệ vẫn có thể sử dụng được Băng Hóa Thuật để hóa băng. Nhân lúc này hai người dùng tất cả sức lực chạy đi.
Rời xa không đến trăm thước, tiếng điểu kêu vang vọng vào trong tai cả hai. Có vẻ như con Không Vương kia đã thực sự tức giận, thoáng một chốc liền xuất hiện sau lưng hai người.
Không Vương vừa xuất hiện đã hé mỏ phun ra một luồng cuồn phong. Tuy không biết cuồn phong sẽ có hiệu quả gì nhưng trực giác mách bảo khiến Lăng Tử Thần sử dụng một thuật pháp.
"Di Không Thuật!"
Lăng Tử Thần biến mất lại xuất hiện phía trên Không Vương. Vận linh lực chuyển vào tay, nàng tung một đấm vào xương của nó.
Không ai phát hiện trong linh lực của Lăng Tử Thần vương vài tia kim quang. Với thực lực của Lăng Tử Thần thì làm đau Không Vương đã là tốt lắm rồi, thế nhưng khi có kim quang hòa nhập linh lực, xương của Không Vương vậy mà bị nát một khúc.
Nó kêu lên một tiếng đau đớn, khí tức của Lăng Tử Thần lúc này, cùng khúc xương đã bị gãy khiến nó cảm thấy tình huống của mình rất nguy hiểm. Nó đâu quan tâm gì nữa, vội vàng tung cánh bay đi rồi.
Lăng Tử Thần không hề biết nhờ kim quang trong thân thể mà mình tránh được một kiếp. Nàng rơi xuống đất, thở phào một hơi nhìn Không Vương bay đi.
Khi nhìn lại chỗ có cuồn phong lúc nãy nàng hút một hơi khí lạnh, cây cối chỗ ấy đều đã ngã gục và đứt ra như bị thứ gì đó sắc bén chém. Nghĩ lại nếu lúc nãy nàng không tránh kịp thì chắc chắn đã bị phanh thây.
Đan Nhược Ly đứng yên bên ngoài nhìn từ đầu đến cuối, đôi mắt lóe qua ám quang. Khi Lăng Tử Thần quay lại nhìn nàng thì lại chẳng thấy được gì.
"Chúng ta quay lại giúp Giang Tử sao?!" Lăng Tử Thần lên tiếng hỏi.
"Ân." Đan Nhược Ly đáp một tiếng rồi cả hai người cùng dùng tốc độ nhanh nhất trở về chỗ cũ.
Chỉ thấy chỗ ấy cây cối đều bị chém thành từng khúc, không hề có bóng dáng của Giang Tử. Lần theo dấu vết, hai người đến vách một vực thẳm.
"Chẳng lẽ Giang Tử đã rơi xuống dưới?" Lăng Tử Thần bước đến đứng cạnh Đan Nhược Ly, hỏi.
"Không loại trừ khả năng này, nhưng ta nghĩ nàng chắc là đã tiến đến bên kia." Đan Nhược Ly chỉ vào bờ vực đối diện cách đây hơn trăm thước.
Lăng Tử Thần bước lên phía trước để nhìn rõ hơn, quả nhiên thấy có dấu vết chiến đấu ở bên kia. Khi nàng quay lại định nói gì đó thì thấy Đan Nhược Ly vén tay áo lên.
Cánh tay của nàng bị thương, có lẽ là do cuồn phong của Không Vương gây ra. Lòng bàn tay Đan Nhược Ly xuất hiện pháp ấn, ánh sáng lóe ra quá mạnh khiến Lăng Tử Thần không thể không nhắm mắt lại.
Chỉ là vừa nhắm mắt nàng đã thấy xung quanh thoáng lạnh, sau đó là cơ thể không di chuyển được nữa. Mở mắt ra, qua màn băng mờ mờ, nàng thấy ánh mắt Đan Nhược Ly băng lãnh nhìn mình.
"Thật không ngờ, xử lý ngươi dễ dàng hơn ta tưởng!" Đan Nhược Ly lạnh lùng lên tiếng.
"Ngươi nói ta nếu đẩy tảng băng này xuống vực, vỡ một cái thì ngươi có chết không nhỉ?!"
Lăng Tử Thần trong lòng âm thầm tán mình một bạt tay, nàng quá không cẩn thận rồi. Biết trước người này có ý hại nàng nhưng vẫn không kiềm chế được mà tin cậy.
Nhớ lại cái đêm ở Lâm Thành, nàng đọc sách ngủ quên, khi tỉnh dậy thì thấy người lén lút ngoài khách điếm. Người mà lén lén lút lút đó là Đan Nhược Ly, vì là người này nên Lăng Tử Thần mới có thể tò mò theo sau.
Không ngờ lại biết được bí mật của Đan Nhược Ly. Nàng ta là Thánh Nữ của Thánh Giáo, được lệnh đến kiểm tra và bắt giữ người từ thế giới khác là Lăng Tử Thần.
Lúc trước Ám Sát Binh tấn công nàng và Vũ Ngọc cũng là người của Thánh Giáo. Theo lời của Đan Nhược Ly thì không kiểm tra được nàng có sức mạnh kì lạ gì cả.
Dù vậy tổng giáo vẫn muốn bắt Lăng Tử Thần về để tránh sau này sức mạnh mới thức tỉnh. Đan Nhược Ly bảo là nàng không có hảo cảm với Thánh Giáo và không có ý gia nhập, thế nên tốt nhất là loại trừ.
Quyết định thật sự tuyệt tình, Lăng Tử Thần lúc ấy không biết dùng tâm trạng như thế nào để đối diện nữ tử này. Nghĩ rằng cẩn thận là được, cẩn thận sẽ không xảy ra chuyện nhưng cuối cùng thì sao? Đều là do nàng yếu ớt.
"Tạm biệt! Đừng trách ta!" Đan Nhược Ly nhẹ giọng nói, đưa tay đẩy tảng băng một cái.
Tảng băng rơi xuống vực, Lăng Tử Thần mắt mở trừng trừng nhìn mình càng ngày càng xa bờ vực. Mà cảnh tượng Đan Nhược Ly làm lúc nãy đã hoàn toàn rơi vào mắt của Giang Tử.
Nàng khó khăn giải quyết xong con Không Vương kia, định trở về xem bọn họ thì lại bắt gặp cảnh này. Mở to mắt ngơ ngác nhìn Đan Nhược Ly, sau đó Giang Tử mới phẫn nộ hét lên:
"Ngươi Làm Gì?!!!"
Đan Nhược Ly nhìn qua, nhìn thấy Giang Tử nàng cũng không hề có biểu tình gì. Nàng giơ tay vuốt lại mạ tóc hơi rối, nhẹ nhàng đáp lại:
"Làm gì cũng không liên quan đến ngươi! Ngươi tốt nhất đừng có lo chuyện bao đồng, hậu quả của việc chống lại ngươi không gánh nổi đâu."
Nói rồi nàng quay đầu rời đi, hoàn toàn không quan tâm Giang Tử ở phía sau có phản ứng gì. Mà Giang Tử chỉ có tức giận cùng kiêng kỵ trên mặt, vì một người tốt mà nàng có hảo cảm, nàng phải điều tra rõ người này.
Nói về Lăng Tử Thần, nàng rơi dần sâu, đáy vực có lẽ là ngay phía dưới rồi. Nàng cố gắng vận linh lực, cuối cùng thì cũng phá được băng bên ngoài.
Đúng lúc này, dây leo ở hai bên đột nhiên cử động hướng nàng phóng tới. Chúng quấn quanh người nàng khiến cơ thể nàng lơ lửng giữa không trung.
Lăng Tử Thần ngẩn ra, còn chưa hiểu tại sao thì chân đã chạm phải mặt đất. Dây leo thế nhưng bảo vệ nàng, đảm bảo nàng an toàn xuống đáy vực.
Lăng Tử Thần ngốc ngây đứng dậy sờ sờ đám dây leo, truyền linh lực cho chúng thì chúng lập tức hưng phấn run rẩy uốn éo. Lăng Tử Thần không biết phải làm gì, nhìn lên trời thì chia thấy một cái khe chiếu sáng.
Không còn cách nào khác, Lăng Tử Thần đành đi xung quanh mò mẫm, phía sau theo một đám dây leo, nhìn quái dị vô cùng. Tìm tới tìm lui, đừng nói tìm được đường ra, tìm được thức ăn cũng là cả một vấn đề.
Lăng Tử Thần không hề bỏ cuộc, dưới sự dẫn dắt của dây leo mà tìm thấy một cái hồ. Hồ nước nhìn rất trong nhưng do quá sâu nên Lăng Tử Thần không thấy được đáy hồ.
Trong hồ có cá, mệt mỏi lại đói bụng nên vừa nhìn thấy cá thì ánh mắt Lăng Tử Thần lập tức phát sáng. Nàng vội vàng bước vào hồ, đứng ở chỗ cạn nhìn chằm chằm đàn cá tung tăng bơi lội.
Ngay khi Lăng Tử Thần phóng ra xa, tay quơ định bắt một con cá thì nàng đột ngột rơi vào trong nước. Nói đúng hơn là bị thứ gì trong hồ kéo vào.
Lăng Tử Thần chìm trong nước, cảm thấy sâu ở đáy hồ có thứ gì đó đang kéo nàng. Hít thở không thông, Lăng Tử Thần muốn hướng mặt nước bơi nhưng không được.
Lực kéo ngày càng mạnh lên, không khí thiếu thốn cùng mất sức khiến Lăng Tử Thần cũng chống cự không nổi nữa. Bóng tối dần dần ập đến với nàng, trước khi ngất đi một giây nàng cảm giác mình hít thở thế nhưng trở nên thông thuận lại.
+++++++++++++++++++++++++
Đôi lời của tác giả: Bắt đầu từ lúc này Tử Thần phải xa Nhược Ly vài chương rồi. Bọn họ sẽ nhanh chóng gặp lại, Tử Thần cũng sẽ không hận Nhược Ly đâu.
P/s: Dạo này mưa gió quá, ta lại bệnh rồi, tuần này chỉ một chương thôi.