Lăng Tử Thần yên lặng ngồi bên ngoài nhìn đám người vây quanh nam nhân kia. Như bao lần, khi nàng không lên tiếng thì cảm giác tồn tại gần như bằng không.
Lúc nãy nàng cũng có đến xem nhưng do không làm được gì nên phải lui ra ngoài. Theo nàng thì hai người đó là chiến binh, dựa vào hai vũ khí cung tiễn và chùy, phán đoán được quá dễ dàng.
"Là người của trụ sở bang hội, lệnh bài này là của thám hiểm khu." Một thanh niên lên tiếng.
"Có lẽ là làm nhiệm vụ gì đó nhưng thất bại. Cứu bọn họ sao?" Lý Viện suy tư nhìn Đan Nhược Ly.
"Cứu, chúng ta đâu thể nhìn hai người chết trước mặt trong khi có thể giúp đỡ chứ." Đan Nhược Ly bình thản nói rước lấy vô số hảo cảm của người xung quanh.
Lăng Tử Thần thấy có chút không đúng, lúc trước Đan Nhược Ly cứu vị thành viên Hợp Bang kia cũng không phải nói như vậy. Vì thế Lăng Tử Thần nghi hoặc nhìn bọn họ cứu người.
Cũng may mắn Đan Nhược Ly có Quang hệ, thế nên bọn họ trị thương xong rất nhanh. Đặt hai người đó nằm trên đất, bọn họ đốt lửa bắt đầu nấu nướng rồi.
"Lâm Trư, ngươi tốt nhất nghiêm túc nấu, đừng để ta ăn phải hắc ám liệu lý." Lý Viện hung dữ nhìn thiếu niên gầy gò trong nhóm.
"Yên tâm đi học tỷ, tuy ta nấu có chút khó ăn nhưng bị gọi là hắc ám liệu lý thì quá rồi." Lâm Trư cười hề hề đáp, kết quả nửa canh giờ sau bọn họ trầm mặc nhìn cái nồi bốc ra khói đen.
"Ta biết nấu ăn, để ta thử đi." Quan sát thấy không khí không đúng, Lăng Tử Thần xung phong ra trận.
"Ngươi nấu được? Vậy ngươi mau tới." Thiếu niên mập mờ lập tức vui mừng hớn hở đáp lại trước người khác.
Lăng Tử Thần bước ra phía trước, lấy thịt yêu thú bắt đầu rửa rồi chế biến. Động tác một mạch lưu loát của nàng khiến những người khác kinh ngạc không thôi.
Cũng không đến nửa canh giờ sau, Lăng Tử Thần hoàn thành một nồi súp thịt tỏa hương. Ngửi mùi hương khiến người chảy nước dãi, Lân Vĩnh không thể không công nhận muội tử này còn rất có tay nghề.
Thức ăn có diệu dụng, hai người đang hôn mê kia cũng dần chuyển tỉnh. Chậm rãi ngồi dậy còn không quên khịt khịt mũi.
"Các ngươi đã tỉnh rồi." Lý Viện tay vừa tiếp nhận chén súp Lăng Tử Thần đưa tới vừa liếc nhìn bọn họ.
"Các ngươi đã cứu chúng ta, thật sự vô cùng cảm tạ." Nam nhân lên tiếng trước, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, à không, là chén súp trên tay họ.
Thiếu nữ bên cạnh cũng ngẩn đầu lên, thần thái tuy lạnh như băng nhưng ánh mắt phát sáng nhìn nồi súp. Hai bên có chút lúng túng nhìn nhau.
"Dùng một chén... sao?!" Lăng Tử Thần – người đang chia thức ăn, bị nhìn đến sởn gai ốc đành nhỏ giọng hỏi.
"Đâu dám, đâu dám, mọi người cứu hai chúng ta đã là đại ân đại đức, sao chúng ta lại dám không biết xấu hổ xin thức ăn đâu. Chúng ta có thịt và gia vị đầy đủ, chỉ xin vị đại trù này giúp nấu một chút." Nam nhân rối rít giải thích.
"Nga, hảo." Lăng Tử Thần rất sảng khoái mà đáp ứng rồi.
Thiếu nữ kia lập tức từ không gian trữ vật lấy thịt, đồ dùng và gia vị ra, mắt vẫn phát sáng nhìn Lăng Tử Thần. Bị nhìn như vậy Lăng Tử Thần không nhịn được tưởng, có lẽ bọn họ không ăn uống nhiều ngày rồi.
Tay chân lạnh lẹ xử lí, trong chốc lát một nồi súp nữa đã ra lò. Lăng Tử Thần nhìn về phía Đan Nhược Ly, thấy bọn họ nhiều người vẫn còn đang ăn, nghĩ không có phần của mình nên không trở lại.
May thay hai vị khách này còn rất tốt bụng, đối với việc nàng ăn cùng cũng không khó chịu. Mà bên kia thấy nàng ở bên đây ăn thì càng không nói gì, chỉ xem như nàng thức thời, biết thân biết phận.
Cuối cùng, khi đã dùng xong bữa bọn họ mới tập hợp lại, hai vị kia ngồi đối diện với bọn họ. Tư thái hai người trịnh trọng, hiển nhiên là gia giáo khá tốt.
"Một lần nữa cảm tạ các vị. Ta là Tào Dương, một thám hiểm giả. Còn đây là Giang Tử, chất nữ của ta, cũng là một thám hiểm giả." Nam nhân giới thiệu trước.
"Xin chào, chúng ta là học viên của học viện Thiên Không, đến Kinh Đô làm nhiệm vụ. Ta gọi là Tôn Minh." Vị học trưởng kia đại diện nhóm người đáp lại.
"Có thể mạo muội hỏi các ngươi vì sao lại bị thương nặng như vậy hay không?"
"Aizzz, nói ra cũng dài, ta cùng đoàn đội 20 người vào đây làm nhiệm vụ lấy mật của Mị Xà. Chỉ là khi đang làm nhiệm vụ thì đột nhiên bị một đàn Không Vương tấn công.
Dẫn đầu đàn Không Vương này có một con cảnh giới tận Tướng cấp bậc A, còn lại đều là Tướng cấp bậc B và C. Chúng ta đấu không lại, cuối cùng chỉ có hai người bọn ta thoát đi được." Tào Dương kể ra mọi chuyện trong khi Giang Tử lại ngồi bên cạnh im phăng phắt không nói tiếng nào.
"Nga, ra là vậy." Tôn Minh đáp lại như thế nhưng không có đồng tình, ai biết người này có nối dối hay không? Nói không chừng bọn họ phản bội người trong đội để có thể thoát thân đâu.
"Vậy tiếp theo các ngươi định làm thế nào?!" Lý Viện hỏi.
"Còn làm sao nữa chứ. Trở về Kinh Đô báo cáo kết quả thất bại thôi." Tào Dương thở dài.
Mọi người gật đầu tán đồng, Lăng Tử Thần tiếp tục ở bên ngoài quan sát. Nàng không hề chú ý, từ khi hai người này tỉnh dậy, Đan Nhược Ly vẫn chưa hề nói một lời.
Tối đó bọn họ tập trung ngủ gần nhau, tuy thế nhưng cũng có phân ra nam nữ. Nằm bên phải Lăng Tử Thần là Đan Nhược Ly, bên trái là thiếu nữ Giang Tử.
Đan Nhược Ly dường như đã ngủ, mọi thứ không có gì không đúng. Thế nhưng Giang Tử này còn thức, lại còn mở mắt nhìn nàng chằm chằm.
"Ngươi nấu ăn rất ngon." Giang Tử lên tiếng trước.
"A ha, cảm ơn." Lăng Tử Thần miễn cưỡng đáp, thân thể cứng đờ không dám động đậy dù là một chút.
"Hm..." Đan Nhược Ly cựa quậy thân thể, hừ một tiếng càng làm cơ thể Lăng Tử Thần căng thẳng.
Dù trong thâm tâm đã đứng trên lửa, ngồi trên than nhưng bên ngoài Lăng Tử Thần chỉ lộ ra một sắc mặt cứng đờ. Mà Giang Tử đang đối mặt với nàng dường như không hề phát hiện nàng miễn cưỡng, tiếp tục nói:
"Ta muốn ngươi vào đoàn thám hiểm của ta, ta rất cần một đại ngự trù như ngươi. Ngươi yếu cũng không quan hệ, ta bảo vệ ngươi."
"Ha hả. Xin lỗi ngươi, ta không định đi làm một đầu bếp." Lăng Tử Thần uyển chuyển từ chối.
"Vậy thì thật đáng tiếc!" Giang Tử thở dài một hơi, quay lưng lại với Lăng Tử Thần, dễ dàng từ bỏ rồi.
Lăng Tử Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt định đi mơ mộng. Thế nhưng ngay lập tức nàng mở mắt ra, tiếng kêu của yêu thú từ xa vọng lại truyền rõ ràng vào tai nàng.
Những người khác cũng nhanh chóng bật dậy, ở trong sâm lâm bọn họ hiển nhiên không thật sự đi ngủ. Đám người tụ lại chung một chỗ nhìn về phương xa.
"Không ổn rồi, không ổn rồi! Không Vương đến rồi!!" Tào Dương hô to liền muốn chạy đi nhưng bị Bắc Đường Vân Hải kéo lại.
"Này, giải thích cho rõ, Không Vương ở đỉnh núi cách đây rất xa, làm sao lại xuất hiện ở nơi này hả?! Bọn ngươi cố ý dẫn chúng đến đúng hay không?!" Bắc Đường Vân Hải giận dữ níu cổ áo Tào Dương hô to.
"Bình tĩnh, Vân thiếu! Trước đó buông hắn ra để hắn nói rõ mọi chuyện." Lân Vĩnh gấp gáp giữ người lại.
"Nói đi, Tào Dương! Ngươi rốt cuộc đã làm gì để chúng nó đến đây, ngươi có biết như vậy là hại chính mình cùng người khác hay không?!!" Giang Tử sắc mặt lạnh băng nhìn Tào Dương.
"Đoàn... Đoàn trưởng! Ta không có làm gì hết, ta thật sự không có làm gì, ta nào có gan dám đem bọn nó mang tới a!!" Tào Dương sợ đến bủn rủn tay chân, nói cũng không được lưu loát. Đồng thời bại lộ lời nói dối của hắn, hai người bọn họ cũng chẳng phải cậu cháu gì.
"Ngươi không làm gì, vậy ngươi đã lấy thứ gì?!" Thanh âm lãnh Đan Nhược Ly vang lên.
"Đúng vậy! Ngươi đã lấy thứ gì đúng hay không?!" Lâm Trư cũng lên tiếng phụ họa Đan Nhược Ly.
"Mang ra đây!" Giang Tử hô to.
"Đoàn trưởng!!"
"Mang ra!!!"
Dưới sự áp bách của Giang Tử cùng những người khác, Tào Dương từ không gian trữ vật lấy ra một cái túi vải. Bắc Đường Vân Hải nhanh tay cướp lấy sau đó cầm đồ vật bên trong ra xem.
Nó là một quả trứng được đặt trong một cái quặng hình nón làm bằng lông chim. Nhìn thấy vật này, tất cả đều tái xanh mặt.
"Trứng của Không Vương đầu đàn, ngươi mẹ nó đúng là muốn chết!!" Tôn Minh không nhịn được chửi thô tục, chân chuyển hướng chạy nhanh đi.
"Bỏ nó rồi chạy đi!!" Những người còn lại cũng không khác biệt, mặc kệ quả trứng quay đầu liền chạy.
Một đàn Không Vương Tướng cấp, bọn họ đấu không lại, vẫn là tranh thủ thời gian chạy càng xa càng tốt, tìm chỗ trốn kín đáo là tốt nhất. Bọn họ chạy tán loạn, chỉ trong chốc lát đã bị chia rẽ ra.
Lăng Tử Thần còn ổn, nàng bám sát theo Đan Nhược Ly, sau lưng có Giang Tử theo sau. Vì thế cuối cùng bọn họ còn cùng nhau.
Dù vậy với tốc độ của Không Vương, chỉ phút chốc đã có hai con đuổi theo. Hai con yêu thú nhìn như đại bàng khổng lồ, màu lông trắng toát xen kẽ đen. Cảnh giới của chúng là Tướng Cấp bậc C và B, tương đương Trung Cấp bậc 4 và 6, ba người bọn họ dường như không có đường phản kháng.
"Ta là Trung cấp bậc 6, miễn cưỡng còn có thể đối phó một con. Các ngươi dụ đi con còn lại rồi tìm cách giữ nó lại một chỗ sau đó lại tìm đường rời đi." Giang Tử thì thầm, hai người còn lại không ý kiến bởi bọn họ có ý kiến cũng chẳng giúp được gì.
Vì vậy khi Giang Tử xông ra đấu với Không Vương Tướng cấp bậc B thì hai người tấn công dụ đi con còn lại. Vừa chạy trốn vừa tránh né đòn tấn công của yêu thú, Lăng Tử Thần thầm lo lắng.
Giang Tử kia vừa bị thương mới khỏi, tuy không tính thân quen nhưng vì người kia không có ác ý, Lăng Tử Thần cũng quan tâm một phen. Thế nhưng nàng không kịp nghĩ thêm, bởi vì Không Vương đã đến sau lưng.