Khi Đinh Nhu tỉnh lại Á Cách không có ở trong sơn động, chắc chắn là đã đi săn. Đưa bàn tay trắn nõn lên dụi mắt, sau đó chớp mắt mấy cái, cô quấn lấy tấm thảm đi chân trần ra cửa sơn động.
Bầu trời xanh như mới rửa, ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, hình thành từng chùm ánh sáng tinh tế, chiếu sáng khu rừng mờ sương.
A. . . Giơ hai tay lên duỗi lưng một cái. . lắc lắc cái mông. . . Tấm thảm từ hai vυ' tuột xuống ==! Cái đầu nhỏ nhìn xung quanh, nhận ra quanh đó không có người, động vật cũng không có, haizz. . .Thật may không bị lộ.
Lấy từ không gian ra một bộ đồ thể thao mặc vào, đừng hỏi vi sao không gian có đồ thể thao, tác giả cho bàn tay vàng quá lớn! !
Vừa mặc quần áo tử tế, từ xa nhìn thấy có một con hổ đi tới, trên cổ còn mang theo cái rổ bện bằng lá cây. "Anh về rồi à!"
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ nở nụ cười hai má lúm đáng yêu, lưu giữ thật sâu vào trong tâm chí hắn, thình thịch. . . thình thịch. . Tim đập rộn lên.
Hắn khẽ gầm một tiếng, tăng thêm tốc độ chạy đến trước mặt thiếu nữ, bỏ con mồi trong rổ treo qua một bên, sau đó bổ nhào vào thiếu nữ, lè lưỡi liếʍ láp guơng mặt của thiếu nữ.
"Hì hì. . . Thật ngứa. . . Ha ha. . ." Thiếu nữ dùng sức ôm lấy đầu hổ, tay nhỏ xoa xoa lỗ tai hắn, lông của hắn như nhung, cảm xúc mềm mại làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Hắn híp mắt nằm ngửa, trong mắt lộ ra ánh mắt cầu xin, giống như đang cầu xin tay nhỏ vuốt ve toàn thân mình
"Hì. . . Á Cách. . . Bộ dạng anh thật manh. . ưʍ. . . Chắc anh không hiểu manh là gì? Chính là đáng yêu, nhớ kỹ nhé. Ha ha. . ." Đinh Nhu ghé vào bụng hắn khẽ cười.
Á Cách nhìn thiếu nữ say đắm, đợi cô cười xong thì biến thành hình người, rồi ôm lấy thiếu nữ. "Đói bụng chưa, ta vào trong rừng hái được vài quả sữa, giống cái đều rất thích ăn". Hắn cầm một loại quả hình tròn, ở hiện đại chưa thấy qua loại quả nước này, so táo thì lớn hơn một chút, hắn duỗi móng tay rạch một lổ nhỏ ở trên.
"Cho em, uống từ lỗ nhỏ, ta đi xử lý con mồi "
Đinh Nhu nhận lấy quả, khẽ ngửa đầu lên uống từng ngụm. Ực. . . Chua chua ngọt ngọt, ừm... Có chút giống sữa chua, sau khi uống xong bụng cũng không còn đói nữa==!
"Á Cách , lát nữa anh mang em đi bốn phía dạo chơi được không? Qua mấy ngày nữa em phải đi rồi." Đinh Nhu cũng đã xác định, ơ nơi này khoảng chừng một tuần thì sẽ đi tới vị diện khác chơi đùa.
Có thể xuyên qua thời không, không chơi đùa vui vẻ thì thật có lỗi với mình.
Trước kia Đinh Nhu cũng rất thích chơi, tính cách hoạt bát sáng sủa, đáng tiếc sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, ra ngoài cũng không tiện ngắm, cũng chỉ có thể ở yên trong nhà, lúc viết tiểu thuyết thì thường tám chuyện thiên hạ trên diễn đàn với dân mạng.
Động tác nướng thịt của hắn dừng lại. "Nhu Nhu muốn đi đâu? Ở chỗ này với ta không tốt ư? Ta sẽ đối tốt với em" Giọng trầm than thở. . .
"Em không phải người của thế giới này, chỉ đi du ngoạn, qua mấy ngày nữa sẽ phải về nhà rồi, anh mau nướng thịt, sau đó đưa em ra ngoài dạo chơi." Thực ra, người đàn ông này rất biết chăm sóc. Có điều Đinh Nhu không điên khi định ngoan ngoãn ở trong rừng đâu?
Người đàn ông có rất nhiều lời muốn nói với thiếu nữ, hắn muốn hỏi cô từ nơi nào tới? Phải về lại ư? Thế nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, yên lặng tiếp tục nướng thịt, hai người ăn no rồi nghỉ ngơi một chút, Á Cách biến thành hổ, Đinh Nhu cưỡi trên lưng hắn. Hắn mang theo thiếu nữ đi về phía bắc, nhớ rõ bên kia có rất nhiều đóa hoa xinh đẹp, nhất định là cô sẽ thích.