Mùa Xuân Khát Khao Làm Anh Đào Nở Rộ

Chương 6: Đây là tên của người có thể đưa cậu lên đỉnh

Nguyễn Viên Viên đành phải nghe lời mà khép hai chân lại.

Trong một khoảnh khắc, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng của thứ to lớn đưa vào hang động của mình, nói quá một chút thì dường như cô còn có thể cảm giác được gân guốc nổi lên trên thân gậy.

Thứ kia của cậu vừa to vừa cứng, so với dưa chuột thì chỉ có hơn chứ không kém, lại còn nóng hầm hập, trơn trượt qua lại giữa hai chân cô, cọ cô không ngừng chảy nước, cảm giác sảng khoái liên tục quay cuồng ra khắp cơ thể.

“Ưm ~” Cô mím chặt cánh môi, cố gắng đè tiếng thở dốc trong miệng mình lại.

Cô biết cậu đang nhìn mình nhưng cô lại xấu hổ đến mức chỉ dám nhìn lướt qua hình xăm đồng hồ cát trên cánh tay của cậu, nhìn qua cánh cửa phòng cháy kia.

Trong mùa khô nóng, cả tòa nhà dường như bị bao phủ trong tiếng côn trùng kêu vang, hòa với tiếng hít thở liên hồi của bọn họ tạo ra một đoạn nhạc nóng bỏng gay cấn.

Ở cái cầu thang gác lửng này không có một chút gió nào cả, cô nóng đến mức đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Chàng trai xấu xa đang bắt nạt cơ thể cô cũng không tốt hơn là bao, mồ hôi lăn từ thái dương xuống khuôn mặt, lăn đến xương cằm, bỗng dưng nhỏ giọt, làm ướt cổ áo, để lại một vệt nước.

“Đinh” một tiếng, thang máy đến, đám người bên ngoài vui cười bước vào thang máy.

Nghe thấy âm thanh của bọn họ biến mất, Nguyễn Viên Viên lặng lẽ thở ra nhẹ nhõm.

“Đồ nhát gan.” Cậu cười châm chọc, tốc độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lúc càng nhanh, sức lực cũng càng ngày càng nặng, cổ tay của cô bị cậu nắm chặt, giữa chân đau rát một lúc, cô không khỏi hoài nghi có thể đã bị cọ rách da rồi hay không.

“Ưm ~ nhẹ một chút ~” Cô nhỏ giọng nói, âm cuối run rẩy tăng cao hơn.

Cậu ngoảnh mặt làm ngơ, ngậm lấy vành tai cô, khàn tiếng hỏi cô: “Số điện thoại là gì?”

Nguyễn Viên Viên hỏi: “Cần cái đó…… làm gì?”

“Số điện thoại.” Cậu lặp lại một lần nữa, có chút mất kiên nhẫn.

Cô suy nghĩ một lát, đọc một dãy số giả.

Cậu im lặng, qua một lúc lâu sau, nói một chuỗi con số, hỏi cô: “Là cái này sao?”

Nguyễn Viên Viên ngẩn người, não bộ vốn đang rối bời chưa kịp phản ứng, môi anh đào ngập ngừng: “Ưm, đúng vậy ~”

Cậu dùng sức vỗ một cái lên mông cô, khó chịu nói: “Chó má! Ông đây nói bừa đấy, cậu đọc số điện thoại một lần nữa, nếu mà còn nói hươu nói vượn……”

Nói đến đây, cậu vén làn váy lên, ngón tay kéo quần bảo hộ của cô, giả vờ muốn cởi ra.

Nguyễn Viên Viên luống cuống: “Không được!”

Bị cậu trêu đùa như vậy thì thôi đi, cô không muốn mất đêm đầu tiên như thế này.

Cô đành phải báo phương thức liên lạc thật sự của mình.

Cậu liếc qua, cụp mắt, suy nghĩ một lát rồi sau đó bàn tay thuận tiện sờ vào qυầи ɭóŧ cô, xoa nắn bờ mông của cô: “Nhiều thịt đấy.”

Cậu siết chặt hông, đột nhiên đưa lên trước, qυყ đầυ ấn lên vải dệt chen vào nơi mềm yếu của cô.

“A! ~” Cảm giác sung sướиɠ như nổ tung thành từng chùm pháo hoa rực rỡ trong thân thể cô, chân và mông cô run rẩy một trận, vách thịt co rút lại theo nhịp điệu, phun ra một cơn mưa xuân.

“Ưm……” Cậu cụng trán cô, thọc vào rút ra mấy mươi lần, rên lên một tiếng, qυყ đầυ chôn ở giữa hai chân cô, phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà.

“Tưởng Từ.” Cậu nói.

“Hả?” Nguyễn Viên Viên vừa trải qua một lần lêи đỉиɦ chưa từng có trước đây, phục hồi tinh thần lại.

“Đây là tên của người có thể đưa cậu lêи đỉиɦ.”

Tưởng Từ.

Tưởng Từ.

Tưởng Từ……

Trên đường trở về, trong đầu óc của Nguyễn Viên Viên chỉ có hai chữ này.

Cô xuống bến xe trước trường Trung học số 1 Phất Thành, nhìn sang phải là cánh cổng trường khí phách trang nghiêm.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, tòa nhà Tri Chỉ bên trong cổng trường vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhóm học sinh lớp 12 không có kỳ nghỉ hè đang vùi đầu học tập.

Gió đêm khô nóng của mùa hạ thổi đến, giữa đùi lại một mảnh ướt lạnh dính nhớp, Nguyễn Viên Viên giật mình, tỉnh táo vài phần.

Cô lại nhìn điện thoại lần nữa, không có cuộc gọi, không có tin nhắn, ngay cả tin rác cũng không nhận được cái nào.

Cô nhanh chóng bỏ điện thoại vào cặp, bước hai chân mềm nhũn, lê người lên lối đi bộ, đi về phía những toà nhà cao chằng chịt đan xen nhau đối diện trường học.