Trường trung học số 1 Phất Thành tọa lạc ở thành phố cổ, là một ngôi trường với cơ chế nửa khép kín [1] có lịch sử hơn một trăm năm.
[1] Đối với trường học hoạt động theo cơ chế nửa khép kín, học sinh phải ở lại trường từ thứ hai đến thứ sáu (kể cả khi học xong), chỉ có cuối tuần mới có thể ra ngoài, cuối mỗi tháng phụ huynh mới được phép vào trường thăm học sinh.
Khu dân cư ở khu vực này đều là nhà cũ, nhìn chung tầng không cao, quá lắm cũng chỉ sáu tầng, phần lớn cho các doanh nghiệp và học sinh, cùng với phụ huynh đi học cùng con thuê.
Thấy mấy ngôi nhà phía bên ngoài trạm dừng liên tiếp bị đánh dấu chữ “phá dỡ”, người ta truyền tai nhau rằng chẳng mấy năm nữa, những căn phòng bên này cũng bị dỡ đi.
Tại một chỗ gần trường học, nơi thích hợp nhất để mở một vài quán ăn, văn phòng phẩm, cửa hàng đồ lưu niệm…..
Chân Nguyễn Viên Viên nhũn ra nên không đi nhanh được. Cô lướt mắt nhìn qua từng cửa hàng đang sáng đèn rồi dừng trước một hiệu sách, định mua một quyển tạp chí.
Nguyễn Viên Viên vừa mới trả tiền xong, chuẩn bị rời đi thì vừa lúc là 22 giờ 25 phút, chuông tan học của trường đúng giờ vang lên. Tiếng ồn từ tòa nhà Tri Chỉ nhanh chóng lan sang khu vực này.
Ông chủ quán ăn bên cạnh hiệu sách như gặp phải đại địch, mau chóng bỏ phần bún xào cuối cùng đã được gói xong trên tay xuống, hét to kêu người ôm thùng xốp chạy đến cổng trường, mang đến hơi ấm cho những học sinh nội trú đã đặt đồ ăn khuya từ trước đang gào khóc đòi ăn.
Nguyễn Viên Viên nhìn mà không nhịn được cười trộm.
Lúc chưa vào lớp 10, vì cảm thấy tám người ở chung một phòng ký túc thì tắm rửa đi vệ sinh gì gì đó sẽ không tiện nên cô đã thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách với một người phụ nữ ở bên ngoài trường.
Nguyễn Viên Viên cầm sách đi về chỗ ở của mình. Một nam sinh lớp 12 bước đi như bay ngang qua người cô, lầm bầm trong miệng: “Đường lối cơ bản, dựa trên thực tiễn xã hội……”
Trái tim cô thắt lại, rảo bước nhanh hơn.
Căn hộ vắng lặng, bạn cùng phòng của cô vẫn chưa về.
Người phụ nữ kia làm tư vấn khóa học cho một trung tâm dạy thêm gần trường. Mới hôm qua thôi cô ấy xin nghỉ việc, muốn về quê phát triển. Bây giờ thì không biết đang rong chơi ở đâu cùng bạn bè rồi.
Nguyễn Viên Viên trở về phòng mình, để đồ xuống, lấy quần áo rồi đi tắm.
Sau khi cởϊ qυầи bảo hộ và qυầи ɭóŧ ra, nhìn tϊиɧ ŧяùиɠ sót lại trên đó, trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại của cô lần thứ hai đập thình thịch.
Cô nhớ đến thiếu niên xấu xa, lưu mạnh vô lại đã đè cô lên tường, hôn cô, sờ cô, dùng cậu em cọ cọ vào nơi riêng tư của cô.
Hơi nóng do xấu hổ xông từ bàn chân lên tới đỉnh đầu. Nguyễn Viên Viên đỏ mặt, nhíu mày do dự vài giây, xả sạch qua với nước rồi ném hai cái quần vào thùng rác trống không ở trong góc.
Quá phóng đãng.
Hệt như đang nằm mơ vậy.
Tắm rửa xong, cô lại nhìn chiếc thùng rác một lần nữa, xác nhận lại rằng mình không hề nằm mơ.
Nhân lúc bạn cùng phòng chưa về, Nguyễn Viên Viên đem rác xuống lầu.
Chiếc điện thoại trong tay bỗng rung lên một chút, tim đập rộn ràng, Nguyễn Viên Viên nhớ đến hình ảnh cậu hỏi số điện thoại của mình với chất giọng khản đặc.
Cô thấp thỏm bất an mở tin nhắn ra, là bà chủ nhà gửi đến ——
Nói là bạn cùng phòng của cô đã trả phòng, có khả năng hai ngày nữa con trai bà ấy sẽ dọn vào ở, hỏi cô có ngại việc ở chung với nam sinh hay không, nếu để ý thì bà ấy có thể sắp xếp một phòng khác cho cô.
Không phải cậu.
Thần kinh căng chặt của Nguyễn Viên Viên hơi buông lỏng, trong lòng cũng thoáng trống rỗng mà chẳng biết tại sao.
Cô đã ở chỗ này hơn một năm, lười chuyển qua chuyển lại, hơn nữa bình thường chắc cô cũng không gặp gỡ bạn cùng phòng quá nhiều nên trả lời lại một câu “Không ngại”.
Nhưng tin nhắn này gửi đi lại không nhận được hồi âm của bà chủ nhà.
Bà chủ nhà đang bận làʍ t̠ìиɦ, chẳng những không rảnh trả lời lại mà còn không có thời gian quan tâm con trai mình.
Mà thôi, con trai bà cũng không cần bà phải quản.
Tưởng Từ ngồi trên sô pha, híp mắt nhìn đồng hồ phía trên TV.
Kim giây tích tắc chuyển động. Cậu chậm rãi phun ra một vòng khói, kéo cái gạt tàn thuốc ở đầu kia của bàn trà, búng búng tàn thuốc lá.
Hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt. Tiếng ván giường kẽo kẹt, âm thanh rêи ɾỉ cùng với tiếng bạch bạch từ phòng ngủ chính chưa từng ngơi nghỉ kể từ khi cậu về đến nhà.
Bạn trai mới của bà Tưởng thật không có chừng mực chút nào, động tĩnh lớn như thế, lại còn được thêm bà Tưởng ở trên giường diễn cùng với gã ta, rên cũng giả trân không tả được.
Không chân thật và đáng yêu bằng phản ứng của Nguyễn Viên Viên.
Chậc, nghĩ đến cô, hệt như oxi thổi qua đống tro tàn mang theo đốm lửa, giây tiếp theo ngọn lửa du͙© vọиɠ liền bùng cháy.
Tưởng Từ liếc mắt nhìn đũng quần của mình. A, đêm nay cậu mới vừa bắn xong, còn chưa đói khát đến mức ấy.